Nhìn sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị của , Lâm Khê càng cảm thấy quyết định của   sai.
Cô : “  nghĩ ,   mới  nghiệp trung học, năm ngoái vì bà nội  bệnh,   thể học  để thi đại học, năm nay    học  một năm,  thi đại học thử xem,  vẫn   học nhiều hơn nữa.”
Nói xong cô cũng trở nên phấn chấn.
 ,   đó cô  nghĩ đến việc  học  một năm để  thi đại học mà   lo ứng phó những chuyện linh tinh   chứ?
Mặc dù cô  cách thời gian thi đại học    một năm,   nhiều thứ, nhất là môn Toán vốn   , qua một năm   càng quên  gần hết, nhưng mà học  chắc là  quá khó.
Hơn nữa cô cũng   thi đại học bình thường mà là tiếp tục tham gia kì thi nghệ thuật, bây giờ cô  ở trình độ chuyên nghiệp, hơn nữa tiếng Anh và Ngữ Văn của cô cũng  tệ, cho dù môn Toán   thấp nhưng học  thật chăm chỉ thì thi  một trường Mỹ thuật chắc vẫn sẽ   vấn đề.
Dù  cô cũng  hai căn nhà, kinh doanh cho thuê để nuôi cô và Tiểu Dã chắc sẽ   vấn đề gì,  thì tự do tự tại  những gì mà  thích là  .
Có điều nếu là như  thì  đối diện cũng  quan trọng, cô cũng hiểu  rõ  nhà cho thuê lấy tiền cũng   là một chuyện đơn giản,  nhiều  thuê thì cũng sẽ xảy  nhiều chuyện, sự quản lý của  thuê, sự bảo vệ cho căn nhà, chỗ  hỏng chỗ  cần sửa, những thứ  đều là điều cơ bản nhất, nếu như gặp  khách thuê phòng khó chịu, chỉ kéo dài tiền thuê nhà là chuyện nhỏ, ai   sẽ gây  chuyện phiền phức gì,   chừng sự an  của bản  cô cũng  thể xảy  vấn đề.
Hơn nữa cô còn   giúp cô dạy dỗ Trần Dã.
Còn nữa, hình như Tân An   học viện Mỹ thuật nào , lỡ như cô  học ở nơi khác, cho dù là nhà  là Trần Dã, cô đều  nương nhờ .
Vì   đó bỗng nhiên   câu mời vệ sĩ gì đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời nảy .
Bỏ tiền  mời vệ sĩ đến   thể dễ sử dụng như ?
Lâm Khê nghĩ đến đây, một mặt  hổ với suy nghĩ trong lòng , một mặt  vô cùng cảm kích.
Người   nghĩa vụ gì mà giúp cô nhiều như  chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-36.html.]
Nghĩ , cô nở một nụ  chân thành ngọt ngào với , xinh  đến mức khiến   chói mắt, mang theo chút lấy lòng : “Anh cảm thấy thế nào,  Lương?”
Lương Triệu Thành  nụ   của cô  cho ngây .
Thực   vẫn luôn   khác  cháu gái của bà cụ Lâm xinh , nhưng  nay   từng  cảm giác gì, trong mắt  cô  hề  chút cảm giác tồn tại nào, chỉ là cháu gái của bà cụ Lâm mà thôi.
 từ hôm qua  về, dường như mỗi  cô  với , mỗi   chuyện đều sẽ sáng chói  mắt , khiến  thất thần.
Mà  quả thực phát hiện, cô thật sự xinh .
Mềm mại như một đóa hoa, mềm mại đến mức  ấn một cái là  thể  nước.
Có điều nếu như  nhớ  nhầm thì thành tích của cô  bình thường, thậm chí  thể  là tệ hại, hứng thú  học cũng  bình thường, với tỉ lệ học lên đại học ở đây nếu như   kiểu vô cùng nổi bật thì ngay cả một trường đại học chuyên khoa cũng  thi đỗ.
Cô học  một năm để thi đại học?
E là học  mấy năm cũng  thi đỗ.
  đôi mắt xinh  như ánh  của cô,  im lặng một lúc  : “Như  cũng .”
Tìm một  việc, học  một chút cũng , dù  cũng hơn là ở nhà   việc gì , nghĩ những chuyện lung tung, vì  liền  đả kích sự tích cực của cô nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hơn nữa  cũng    một cô vợ sang năm  mới lên đại học, tuổi tác của   còn nhỏ nữa, nếu  một cô vợ sang năm mới học đại học sẽ khiến  gần như  thể coi nhẹ sự cách biệt tuổi tác giữa hai .
Coi  là bề ?
Chuyện gì  chứ?