Bởi vì câu chuyện về sườn xám  mà mối quan hệ giữa mấy  bọn họ vô tình  thiết hơn  nhiều.
Có điều bây giờ mới là thời gian nhập học, Tiểu Dã cũng là  đầu đến thành phố Bắc, vì  Lâm Khê mỗi tối đều sẽ về nhà cùng Trần Dã và thím Ngô ăn cơm, thỉnh thoảng những lúc Nhạc Minh Tư ở bên  cũng sẽ qua đây cùng  ăn cơm.
Lâm Khê   nhận của bà  thì trong lòng bà  sẽ  khó chịu, nhưng vẫn là  : “Hai trăm đồng, ở bên  đủ để cho một nhà chúng  ăn hai tháng cơm .”
Cô  chỉ cần năm mươi là đủ ,
Nhạc Minh Tư cũng  lôi kéo, Lâm Khê  là năm mươi thì chính là năm mươi,  điều bà  cực kỳ thích mua quà cho Lâm Khê và Tiểu Dã. Hơn nữa mua quà cũng  để tâm, lấy ví dụ như quần áo và đồ trang sức đơn giản nhưng   khéo léo chọn lọc, mua mô hình kiến trúc mà Trần Dã thích, hai  quen  cũng   bất kì gánh nặng tâm lý gì nữa mà nhận lấy đồ.
Tuần đầu tiên cô cố gắng ngủ  ở ký túc xá.
Hơn nữa trong nhà tuy  thím Ngô và Trần Dã nhưng Lâm Khê qua đây lâu như  cũng  quen thuộc với việc ở bên   Lương Triệu Thành, ở trong nhà ngủ trong lòng ngược   chút cô đơn.
Ký túc xá nhộn nhịp thì  hơn  nhiều.
Vì  tuần   buổi tối tối thứ sáu Tôn Minh Minh cuối cùng cũng  nhịn  hỏi cô, : “Lâm Khê, cả nhà  là  họ hàng ở bên  ? Cậu tối ngày nào cũng  cùng chúng tớ ăn cơm.”
Bây giờ trong ký túc xá cơ bản chia thành hai phe, Hứa Đan và Chu Vân Vân hoạt động thường ngày ở với . Vương Nhiên, Lâm Khê, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh ăn cơm, lên lớp, tập thể dục buổi sáng đều ở với .
Đương nhiên  bề mặt là , quan hệ của hai phe cũng  coi là .
Hứa Đan  theo lời khuyên của  cô  , hết   đến  khác đều bày tỏ thiện chí với Lâm Khê, đương nhiên , cô  từ  đến nay kiêu ngạo  quen, thỉnh thoảng chủ động thể hiện  thiện  là giới hạn của cô , cô  còn lâu mới mặt dạn mày dày bám lấy Lâm Khê.
Ngày thường Chu Vân Vân càng chủ động chăm sóc những  khác trong ký túc xá,  điều nếu như  Lâm Khê  mặt thì tính cách của Vương Nhiên và Lâm Khê   càng  quản  quan tâm  cho  khác chút thể diện nào, cô   dám tiếp xúc quá gần với hai  . Chỉ là thành khẩn bày tỏ  thiết, nhưng đối với Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh thì  là dốc hết sức, đủ các thể loại quan tâm chăm sóc.
Có điều  những thứ khác chỉ là vấn đề hào quang, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh  ấn tượng  tệ với Chu Vân Vân nhưng vẫn  quan hệ càng  thiết hơn với Lâm Khê và Vương Nhiên hơn chút.
Đặc biệt là Vương Nhiên  chuyện gì cũng chỉ gọi ba  bọn họ, bọn họ cũng  quen , cũng tự nhiên  chuyện gì đa  đều gọi ba  bên phe  của .
Tôn Minh Minh hỏi Lâm Khê   cô  họ hàng  thiết ở lân cận đây , buổi tối thường đến nhà họ hàng ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-363.html.]
Lâm Khê  : “Không , là em trai tớ.”
Cô giải thích : “Nhà chúng tớ trừ chồng tớ  còn  tớ và em trai tớ, vì  đến bên   học thuận tiện đưa em trai tớ qua bên  luôn.”
Mọi  đều kinh ngạc.
Đi học còn đem em trai  qua bên đây luôn?
Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh đều  gặp qua Trần Dã, Lâm Khê  như  còn tưởng rằng em trai cô  nhỏ, thì bọn họ  càng kinh ngạc hơn nữa.
“Để ở nhà cho chồng  trông coi   ?”
Tôn Minh Minh : “Vậy bình thường  ở trường học, còn  buổi tối, ai chăm sóc em trai ?”
Ai chăm sóc Tiểu Dã?
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Khê cảm thấy  chút kỳ lạ, nhưng cũng  ý thức  chỗ nào  vấn đề cho nên cô  : “Trước đây thời điểm còn ở nhà cũ  một thím vẫn luôn chăm sóc tớ và em trai tớ,   qua đây thím  cũng  theo cùng chúng tớ sang bên  sống.”
Nói xong  tiếp tục: “Nói đến chuyện  đúng lúc tớ cũng đang định  với mấy , buổi trưa ngày mai nếu như các    chuyện gì thì qua nhà tớ cùng  ăn cơm . Thím nhà tớ  ở trong nhà cằn nhằn mấy  ,  để các  qua nhà ăn cơm.”
Cô   với Triệu Ức Tuyết: “Có thể mặc sườn xám , hoặc là lấy mang đến nhà tớ mặc cũng , chúng  buổi chiều cùng  chơi.”
Mọi  đều cực kỳ vui mừng.
Chí  Chu Vân Vân và Hứa Đan  ở một bên giường bên  là đang cắn môi,   lời mời  của Lâm Khê  bao gồm bọn họ .
 mà bọn họ cũng ngại hoặc  dám lên tiếng hỏi.
Có điều trong đáy lòng bọn họ thật  cũng  Lâm Khê   khả năng mời bọn họ đến nhà, may mà bọn họ là  thành phố Bắc Thành, cuối tuần đều  về nhà, cũng giảm bớt sự bối rối và khó chịu trong lòng.
Tôn Minh Minh  hỏi Lâm Khê,: “Vậy  tìm cho em  một căn nhà sống ở gần đây ?”
Lâm Khê “ừ” một tiếng.