Lúc  ngay cả Vương Nhiên cũng    cái gì cho  khi  cô .
"Được , thầy   , chuyện   trôi qua , ngay cả Lâm Khê cũng   so đo với em nữa, em hãy vượt qua chuyện  , chỉ là…"
Ông  : "Trong  thời gian ,  thật là Lâm Khê  kết hợp với các bạn khác trong ký túc xá để xa lánh em và Hứa Đan ?"
"Trong thời gian  phó học học tập, em   hoạt động nào đáng lẽ  mời hoặc thông báo cho các em nhưng em   thông báo cho các em, hoặc em cảm thấy em    sai lệch, cố ý xa lánh và nhắm  các em,  mất công bằng và công chính ?"
Chu Vân Vân  thoáng qua Vương Nhiên,  đó rũ mắt xuống, mím môi.
Cố ý xa lánh và nhằm  họ, mất công bằng và công chính?
Mặc dù trong lòng cô   thoải mái, cũng từng oán hận Lâm Khê quá mức ghi hận,  thế nào cũng  chịu buông bỏ chuyện lúc , mặc kệ cô   như thế nào, cũng  chịu tiếp nhận cô .
 trong lòng cô  hối hận nhiều hơn.
Bởi vì cô    thấy cách Lâm Khê đối xử với Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh.
Cô    theo Hứa Đan nhiều năm như , chuyện gì cũng chiếu cố cô , lấy cô   đầu, nhưng thái độ của Hứa Đan đối với cô  vẫn cứ như , cao cao tại thượng, gọi là tới đuổi là . Giống như bây giờ, cha  cô     vứt bỏ là vứt bỏ cô  ,    để ý nếu như chuyện  ầm ĩ lên sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với cô .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô  im lặng.
Thầy Hầu  về phía Vương Nhiên, : "Vậy Vương Nhiên em   ."
Vương Nhiên ngửa cằm lên, thái độ  thành khẩn nhưng vẫn  thêm một chút ranh mãnh đáp: "Cho tới bây giờ, Lâm Khê  từng đặt chuyện riêng  công việc, những hoạt động mà lớp phó học tập cần  thông báo cho   thì   cũng  từng bỏ sót các  , các công việc của lớp học hoặc của trường học, cũng tuyệt đối   thiên vị."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-374.html.]
" mà, Lâm Khê cũng   là   tấm lòng Bồ Tát gì, hai  họ từng bôi nhọ   ở  lưng như thế thì đương nhiên   cũng  thể nào đối đãi với hai  họ  coi bọn họ như bạn bè giống như em, Ức Tuyết  Tôn Minh Minh ."
"Ngày thường   đối với mấy  chúng em  , nhưng cũng  thể nào đối xử  với các   như  , nếu đây là chuyện mà Hứa Đan gọi là xa lánh cùng nhắm  thì em chỉ  ,   cũng   là   , mà    sống vị tha, dành hết điều   cho  , coi   như một công chúa mà  vụ lợi gì."
"Em  tại     cảm thấy oan ức, còn   là bởi vì chuyện hỗ trợ ở triển lãm tranh đó . Hứa Đan cảm thấy công việc Lâm Khê giao cho    là việc vặt vãnh,  cho    cơ hội biểu hiện ở  mặt thầy Phó, ông Tề và ban chấp hành đấy ?"
" công việc mà   cần giúp đỡ   đều là những việc như   ạ? Ý định ban đầu cũng chỉ là đến giúp đỡ, nhiều nhất là trong quá trình giúp đỡ  thể học  cái gì đó, thêm một ít kinh nghiệm. Nếu biểu hiện thật nổi bật, những  khác tự nhiên cũng  thể  thấy, những chuyện    là mục đích để đến hỗ trợ ngay từ đầu  ạ?"
"Nếu   giữ mục đích  ngay từ đầu thì tại    thẳng, nếu  thẳng , Lâm Khê chắc chắn sẽ trực tiếp từ chối  ,  thì bây giờ sẽ   chuyện gì xảy . Chuyện  mà cũng đáng để  khác kết hợp  để xa lánh và nhắm    ?"
Vương Nhiên khoanh tay : "Chưa từng  thấy công chúa nào như ."
Lúc thầy Hầu  cô  cũng      gì.
Rõ ràng tất cả những lời   đều  đúng, đặt ở chỗ nào cũng đúng, nhưng đây thực sự là chuyện  cho   lo lắng.
Ông   thể  thấy ánh sáng từ tinh thần phấn chấn của mấy cô gái , tâm lý của Hứa Đan và Chu Vân Vân mất cân bằng như , còn  thể trách các em  ?
Ông  thở dài ở trong lòng,  về phía Chu Vân Vân : "Là như  thật ? Hay là em cảm thấy mấy trò Lâm Khê  kết hợp  xa lánh và nhằm  em?"
Chu Vân Vân cắn môi, cuối cùng vẫn cắn mạnh môi một cái,  chút khổ sở : "Cậu  chỉ  coi em là bạn, chứ   gì là  công bằng công chính cả."
Thầy Hầu  cô   như  thì gật đầu, khó  mà an ủi cô  một chút.
Ông  : "Em  thể suy nghĩ như  là  , chuyện hôm khai giảng, thực sự là em  đúng,   đúng, thậm chí thầy còn thấy  may mắn, khi Lâm Khê và Vương Nhiên    và  thấy những gì em . Nếu  để tính cách cứ như  mà phát triển thì   sẽ chỉ  cho em  vặn vẹo biến dạng."