Lâm Khê trở về ký túc xá với tâm trạng vui vẻ.
Tuy nhiên, khi   tới cổng  ký túc xá, cô lập tức cẩn thận điều chỉnh  vẻ mặt của ,   vẻ trịnh trọng và  phần khó chịu. Sau đó cô mới đẩy cửa bước .
Bầu  khí trong ký túc xá cũng đang đông cứng.
Bởi vì   đều  rằng sáng sớm thầy Hầu  tìm Vương Nhiên và Chu Vân Vân  chuyện. Bây giờ  đang tìm Lâm Khê.
Buổi trưa Hứa Đan còn do dự hỏi Chu Vân Vân, thầy Hầu tìm cô   chuyện gì  nhưng khi Chu Vân Vân  thấy cô   trả lời với một khuôn mặt đầy trống rỗng: "Không  gì, thầy  chỉ điều tra việc tớ   Lâm Khê lúc khai giảng thôi." Chuyện  đến tai chủ nhiệm lớp và lãnh đạo trong học viện, bây giờ cô  cũng  còn cẩn thận dè dặt,  tiếp tục giấu giấu giếm giếm gì nữa.
Bộ dạng của cô  khiến Hứa Đan ngẩn .
 lúc , Lâm Khê đẩy cửa  ,   đều  về phía cô.
Hứa Đan và Chu Vân Vân   một cách đầy thận trọng.
Lúc  hai  liếc mắt  Lâm Khê  cẩn thận   chỗ khác, lỗ tai dựng  lên, cả  căng thẳng nhưng ánh mắt   dám  thẳng về phía Lâm Khê.
Ánh mắt Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh chứa đầy sự lo lắng.
Nhất là khi  thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lâm Khê, càng  bọn họ thêm lo lắng.
Vương Nhiên nhảy xuống từ  giường bước tới nắm lấy tay cô, : "Lâm Khê,    ? Thầy Hầu   gì với  thế? Tại   mặt    biểu cảm như ?"
Lâm Khê nhếch mép, tựa hồ  ,  đó  nhạt : "Không  chuyện gì,  điều tớ  từ bỏ chức vụ lớp phó học tập ."
"Cái gì!"
Triệu Ức Tuyết khẽ kêu lên một tiếng.
Mà lúc  trong lòng Hứa Đan và Chu Vân Vân đều đang kêu "lộp bộp" một tiếng, bọn họ  hẹn mà cùng  về phía Lâm Khê.
Vương Nhiên nắm lấy tay Lâm Khê, tức giận : "Tại  ? Cậu    gì sai,    từ chức vụ ủy viên của trường học?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-376.html.]
Lâm Khê lắc đầu : "Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, đừng nhắc đến chuyện  nữa. Cuối tuần chồng tớ sẽ tới đây,  là đêm nay các  theo tớ đến nhà của chúng tớ ăn cơm , đến lúc đó các   hỏi gì thì tớ sẽ giải đáp hết."
Chuyện lớn như  xảy ,   tất nhiên sẽ đồng ý ngay, cũng   lời nào quấy rầy vợ chồng bọn họ đoàn tụ.
Sau khi rời khỏi tòa nhà ký túc xá, Vương Nhiên níu Lâm Khê   tiếp tục hỏi cô nhưng thấy rằng vẻ mặt của cô lúc  trông  thoải mái.
Mọi : ?
"Tiểu Khê, chuyện gì đang xảy  ?"
Trong lúc Vương Nhiên đang ngạc nhiên, Triệu Ức Tuyết lập tức hỏi cô với thái độ nhẹ nhàng.
"Không  chuyện gì lớn …"
Lâm Khê  ,  đó kể  chuyện cha  của Hứa Đan khiếu nại cô với nhà trường, tiếp tục : "Tớ chỉ thấy rằng thầy Hầu  khó xử, vì  tớ chỉ đơn giản là từ chức lớp phó học tập, mặt khác tớ nghĩ xảy  chuyện như  thì tiếp tục ở ký túc xá cũng   hổ nên sắp tới tớ sẽ về nhà, nếu  gì xảy  thì cứ báo cho tớ ."
"Triển lãm tranh mỹ thuật bên , việc thu thập tác phẩm của sinh viên về cơ bản   thành, còn  sẽ   hỗ trợ, còn  đàn  đàn chị ở đây giúp đỡ. Có tớ   cũng  quan trọng."
"Tớ chỉ nghĩ rằng chủ đề triển lãm nghệ thuật của chúng  là cải cách đổi mới, nông thôn cùng thành phố  đổi,  còn gì  thể phù hợp với chủ đề  hơn là sự  đổi của khu Tân An."
"Cho nên, tớ nghĩ  bằng tớ xin hội đồng triển lãm tranh để  Tân An một chuyến, thu thập một  tác phẩm của các nghệ sĩ dân gian bên  và cả một ít tác phẩm của những giảng viên đại học khác,  phong phú thêm  lượng tranh trong buổi triển lãm."
"Như , cũng  vặn tránh  chuyện , giúp thầy Hầu   khó xử, ở ký túc xá cũng lúng túng."
Tất cả  : "..."
Trong giây lát họ     gì cho .
Sau đó Triệu Ức Tuyết đưa tay  nắm c.h.ặ.t t.a.y còn  của Lâm Khê và nhẹ nhàng : "Tiểu Khê,    chịu thiệt thòi, việc  vốn cũng   là   sai nhưng vẫn   gục ngã bởi quyền lực, chức vụ lớp phó học tập cũng   , còn  đình chỉ học một  thời gian. Cậu yên tâm, nếu   chuyển ký túc xá  học kì , chúng tớ nhất định sẽ  về phía ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Nhiên, Tôn Minh Minh: "..."
Sắc mặt hai  họ trông  kỳ lạ.