Nhạc Minh Tư ngẩng đầu Lâm Khê, Lâm Khê liền .
Nhạc Minh Tư lên tiếng, dậy “con chờ một chút”, đó bà đẩy ghế , xoay phía kệ sách, lật lật, lấy từ bên trong một quyển album cũ đến, đưa cho Lâm Khê: “Con xem cái .”
Lâm Khê đưa tay nhận lấy, mở .
Bên trong đều ảnh chụp một đàn ông, hoặc là ảnh của một ông , hoặc là hai họ chụp chung, hoặc là ảnh ông cùng huấn luyện với nhóm bạn.
Đó là cuối thập niên 60, thế mà bà giữ nhiều ảnh chụp của ông như .
Nhạc Minh Tư hiển nhiên sự kinh ngạc và bất ngờ của Lâm Khê.
Bà : “Có thấy lạ là dì nhiều ảnh như ? Khi đó dì là giáo viên, vốn là giáo viên của trường quân sự Xuân Thành, nhưng lúc tuổi trẻ nhiều suy nghĩ nên cố ý đến biên giới dạy, ngoại trừ lên lớp cho bọn nhỏ thì còn chuyên mục cho tòa soạn, cho nên ngoại trừ thì là cả ngày cầm camera chụp chụp chụp.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong thì , thoáng qua Lâm Khê: “Tuy rằng chúng cùng nghề nhưng sở thích nhiều điểm giống.”
Không chỉ là sở thích giống , đến tính cách cũng chút tương tự.
Điều luôn khiến Nhạc Minh Tư chút cảm thán.
Lâm Khê thì tiếp lời như thế nào.
Cô chỉ một tiếng, nhưng nghĩ đến nguyên chủ thì nổi.
Tính cách hiện tại của cô là do đời giáo dục bồi dưỡng, mà nguyên chủ, cảnh nhà họ Lâm cũng thể khỏe mạnh mà trưởng thành.
Cô : “Ông tên là gì, thể chuyện của ông với con ?”
“Ừ, ông họ Chiến, Chiến Tuyên, sinh trong một gia đình bình thường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-386.html.]
Chỉ là một câu chuyện xưa bình thường.
Chiến Tuyên là Liêu Châu, sinh trong một gia đình bình thường ở Liêu Châu, bên một trai, hai chị gái, là con nhỏ nhất trong nhà. Cho dù gia đình nghèo khó thì cũng gửi gắm hy vọng lớn, hy vọng việc học thành công, thoát khỏi nhà nông, cho nên khi còn nhỏ dù cuộc sống khó khăn cũng kiên trì cho ông học, đến khi nghiệp cấp ba thì nhập ngũ.
Sau đó ở biên giới, hai quen yêu , đó kết hôn, bà thai, trong thời gian chín tháng mang thai thì ông hy sinh. Bởi vì bà tin tức ông hi sinh nên kích động, sinh non, đưa đến trạm y tế, chuyện đó thì Lâm Khê .
Lâm Khê đưa tay nắm lấy tay bà , thấp giọng : “Khi đó nhất định là khổ sở nhỉ?”
Chồng chết, vốn dĩ một đứa con thì vẫn còn một sự an ủi, kết quả con cũng “chết”, chừng còn tự trách là bản thể chịu đau nên mới sinh non.
Nhạc Minh Tư cúi đầu cô, “ừm” một tiếng, : “Không , đều qua. Thật chỉ cần thể chịu đựng, trắc trở và đau đớn vì đều sẽ qua.”
Nói bà thoáng qua album : “Con album xem, dì giữ nhiều năm như , mấy năm nay cũng tái giá, là cảm thấy dì thâm tình đổi với cha con? , thật cũng tất cả, dù cũng qua nhiều năm như .”
“Vậy ông , cha con, gia đình ông thì ? Mấy năm nay dì còn liên lạc với nhà họ ?” Lâm Khê hỏi.
“Có.”
Nhạc Minh Tư đưa tay sờ album, : “ quan hệ tính quá thiết, ngoại trừ đúng thời hạn gửi một vài thứ cho cha , mấy năm cách một hai năm cũng sẽ trở về một chuyến, đó dần ít , trở về cũng là chuyện của năm năm . Có điều…”
Nói tới đây bà dừng một chút, đó mới tiếp: “Sau khi cha con qua đời, bởi vì hậu duệ nên theo tập tục địa phương sẽ nhận con thừa tự của em hoặc là trẻ con trong tộc để kế tục hương khói, đương nhiên dì ủng hộ quan điểm , cũng sẽ chấp nhận chuyện . mà…”
mà bà phản đối cũng tác dụng gì.
Chiến Tuyên mất, con của bà cũng “giữ ”, đến mấy tháng, hai ông bà nhà họ Chiến đề xuất việc nhận con thừa tự cho bà và Chiến Tuyên.
Đứa bé mới một tuổi.
Nói là bà nuôi, cũng dễ để cái nhớ nhung.
Bà đương nhiên phản đối, chỉ bà phản đối, nhà họ Nhạc ai là kịch liệt phản đối.