Lâm Khê chỉ cần giúp bọn họ liên lạc với phía Học viện Mỹ thuật Bắc Thành,  đó cùng  hợp tác xin là .
Việc  vốn dĩ chính là một ý tưởng khác Lâm Khê nên đương nhiên vô cùng vui mừng mà ủng hộ.
Mấy ngày nay cô tiếp tục vì triển lãm tranh mà thu thập sàng lọc tác phẩm của nghệ thuật gia ở Tân An, mặt khác cũng phối hợp với chủ tịch hiệp hội thư họa soạn thảo đơn kiến nghị và liên lạc với Học viện Mỹ thuật Bắc Thành.
Thời gian bọn họ xin tổ chức triển lãm tranh ở Tân An bước đầu định   hoặc  tết Nguyên Tiêu, khi đó  cách triển lãm tranh ở thành phố Bắc hơn hai tháng, đủ để bọn họ chuyển tác phẩm ở thành phố Bắc đến đây.
Còn nữa, lúc đó  là tết  là nghỉ đông, lượng  lớn, bên Lâm Khê cũng  thể hỗ trợ.
Cho nên Lâm Khê cứ bận mấy việc  nên tạm thời quên mất chuyện Diệp Mỹ Dung.
Sau đó, hôm nay Tôn Văn Thục  đưa Bảo Vịnh Mai tới thăm cô, vẫn dẫn hai đứa con gái theo, còn mang theo  nhiều quà và trái cây.
Bảo Vịnh Mai  mạnh tay tặng Lâm Khê một cái túi Hermes dây đeo màu hồng nhạt.
Lâm Khê  thấy quả thực ngơ , là túi dây đeo Hermes phiên bản sưu tầm, chính là cái gần một trăm ngàn đồng ở đời .
Đây là cái Hermes cô nhận  đầu tiên  khi trở thành Lâm Khê,   tự  mua,   Lương Triệu Thành tặng, thế mà là món quà  nhận  vì  đơn giản bày mưu tính kế trị đồ cặn bã!
Lâm Khê cầm cái túi lật xem, quả thực yêu thích  buông tay.
Bảo Vịnh Mai thấy Lâm Khê như , trong lòng cũng vô cùng vui vẻ,  : “Đây là một thời gian  cô của chị  nước ngoài đem về cho chị, chị thấy   còn tinh xảo, nhưng màu sắc thì chị  dùng , nghĩ chắc mấy cô gái như em sẽ thích nên đem qua đây cho em.”
Quả thật Lâm Khê  thích.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hơn nữa cũng thật sự  thực dụng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-398.html.]
 cho dù cô   hiện tại cái  cụ thể bao nhiêu tiền nhưng chắc chắn cũng  rẻ,   chừng  tiền cũng  mua , cho nên cô vẫn lưu luyến mà trả nó cho Bảo Vịnh Mai: “Cái  quý giá quá, em  thể nhận .”
Bảo Vịnh Mai  : “Cái gì mà quý giá với  quý giá, chẳng qua đều là vật  , với chị mà , đeo cái mười đồng  là một ngàn đồng thì chỉ cần dùng  và thích là , em thích là chị yên tâm. Tiểu Khê , em   rằng,   em,     chị và hai đứa con gái chị sẽ sống cuộc sống khốn khổ nhường nào, cho nên đây cũng chỉ là một chút tâm ý của chị, em  thể thích là chị mừng   bao nhiêu, nếu em thích mà  chịu nhận thì trong lòng chị mới  dễ chịu.”
Tôn Văn Thục cũng khuyên Lâm Khê nhận lấy.
Lúc  Lâm Khê mới nhận lấy,  điều cũng vẫn thầm tính toán,    chuẩn  một ít quà tương tự để tặng  mới , tặng cho hai con bé , quan trọng nhất   quý giá, mà là  lòng.
Buổi tối Lương Triệu Thành trở về thấy Lâm Khê đeo túi  gương ngó trái ngó , rốt cuộc nhịn  , hỏi cô: “Mới mua ?”
“Không .”
Lâm Khê cong mắt  : “Là Bảo Vịnh Mai tặng, chị Bảo hôm nay đặc biệt đến đây tặng cho em,  là cô chị  từ nước ngoài đem về cho chị , chị  cảm thấy màu sắc  thích hợp nên đem qua đây cho em, đây chính là cái Hermes đầu tiên của em ở đây, quá thực dụng.”
Bảo Vịnh Mai?
Lương Triệu Thành sửng sốt một lát mới phản ứng  Bảo Vịnh Mai là ai.
Là vợ hiện tại của chồng  cưới  đây của Diệp Mỹ Dung.
Cũng may   trí nhớ siêu mạnh, nếu  quan hệ vòng vòng như ,  mà  nhớ ?
 vì  Bảo Vịnh Mai  đặc biệt đến tặng túi cho Lâm Khê?
Còn là đồ của cô bà  đặc biệt đem từ nước ngoài về, thấy Lâm Khê thích như , hiển nhiên là món đồ   tồi.
Anh lập tức nghĩ đến mấy tin  liên quan đến Diệp Mỹ Dung mà gần đây  khác truyền tới cho ,  lẽ  cô  tay?
Anh vốn đang âm thầm kinh ngạc Diệp Mỹ Dung cuối cùng cũng gặp  một  cao tay,    đến mức sợ là khiến  bộ Tân An đều   chỗ dung , nhưng  ngờ  cao tay   là vợ .