Lâm Khê lùi vài bước.
Cổ áo khoác kéo lấy, đôi chút "chật vật", mấy Vương Nhiên và Triệu Ức Tuyết nhanh chóng xông tới đỡ lấy Lâm Khê. Cô đầu về phía vị cảnh sát tuổi đang tới: "Chú cảnh sát , chú thấy , cháu chỉ là tự vệ mà thôi."
Đương nhiên vị cảnh sát thể quan sát rõ ràng chuyện.
ông vẫn nghiêm túc gật đầu : "Bây giờ bọn họ tương đối nguy hiểm, bạn học Lâm Khê vẫn nên tránh xa họ ."
Đương nhiên Lâm Khê sẽ gật đầu ngay lập tức, cô lui về phía .
Vị cảnh sát trẻ tuổi khống chế Hứa.
Khi thấy cảnh phục vị cảnh sát, Hứa cũng lập tức tỉnh táo , còn mất bình tĩnh nữa. Bà gắng gượng chống đỡ nhằm giữ lấy một chút thể diện cuối cùng, những thế đầu óc cũng điên cuồng xoay chuyển nghĩ cách bảo vệ con gái như thế nào.
Bà đầu về phía Chu Vân Vân, nhưng Chu Vân Vân nhanh chóng dời mắt sang nơi khác, mặc dù chút run rẩy nhưng kiên quyết.
Mọi chuyện đến mức , rõ ràng đến mức thể rõ hơn nữa.
Cảnh sát lấy chứng cứ Lâm Khê cung cấp và đưa Hứa Đan đến đồn cảnh sát thẩm vấn, bên phía nhà trường còn ngăn cản nhưng vị cảnh sát lớn tuổi : "Sinh viên chỉ nghi ngờ bịa đặt dựng chuyện, gửi thư tố cáo đến lãnh đạo nhà trường, giảng viên trường, đồng thời còn là thuộc diện khả nghi gửi thư cho chồng và nhà chồng Lâm Khê và dùng câu từ cực kỳ kinh khủng, giả mạo kí họa sai sự thật để vu khống danh dự của Lâm Khê, ý đồ lừa gạt và đe dọa bạn học Lâm Khê. Chuyện còn dừng ở phạm vi nhà trường nữa, cho nên chúng đưa cô điều tra."
Cuối cùng cảnh sát bắt Hứa Đan, ngoài còn của Hứa Đan, thầy Hầu và thầy Thẩm cũng cùng .
Về phần Lâm Khê, bởi vì khi báo án sự việc cô khai báo nên tạm thời cần theo.
Lâm Khê cúi chào các lãnh đạo khác của trường và các giảng viên trong khoa xin phép về.
Chủ nhiệm khoa động viên cô: "Em hãy yên tâm, chờ đến khi sự việc điều tra rõ ràng, khi đó nhà trường chắc chắn sẽ cho em một lời giải thích công bằng."
Lâm Khê cúi đầu chào ông thêm nữa, một tiếng "cảm ơn thầy", đó rời khỏi phòng hội nghị cùng với mấy bạn cùng phòng.
Mọi lặng lẽ trở về ký túc xá.
Bình thường Vương Nhiên và Tôn Minh Minh nhiều, nhưng lúc hai ngưỡi cũng giữ im lặng, khi khỏi văn phòng khoa, các cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Khê, tỏ vẻ sẽ ủng hộ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-421.html.]
Chủ yếu là chuyện thực sự là một cú sốc đối với bọn họ.
Họ thích Hứa Đan, nhưng cũng thể tin cô sẽ gây loại chuyện như thế.
Còn Chu Vân Vân đang bên cạnh nữa, nếu hôm nay Lâm Khê đến mức thì thật sự nhà họ Hứa sẽ ép Chu Vân Vân chịu tội ?
Các cô liếc mắt Chu Vân Vân đang cúi đầu, đôi mắt đỏ bùng, trong lòng sinh sự thông cảm.
Dù việc tranh cãi náo loạn ký túc xá so với chuyện thì đó thật sự như là một vở kịch nhỏ như hạt bụi.
Và nếu một cái gì đó như thế xảy với chính họ, họ can đảm để lên để ?
Kết cục của bọn họ sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đây, trong lòng cực kỳ lạnh lẽo.
Sau khi trở ký túc xá, Chu Vân Vân đột nhiên đỏ mắt với Lâm Khê : "Cảm ơn ."
Sau đó ngừng vài giây : " những chuyện nhưng một hành tung của mấy ngày nay, ngoài còn một tác phẩm kí họa của nữa. Nếu cần thiết, sẵn sàng cung cấp tất cả những gì , hoặc nếu thông tin gì đó. Chỉ cần..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói đến đây cô cúi đầu xuống, giọng cũng nhỏ dần: "Chỉ hy vọng rằng phía cảnh sát giữ bí mật giúp , gia đình chuyện."
Lâm Khê cô một lúc, : "Cậu cần cảm ơn , chuyện mà vì lợi ích của riêng . Hơn nữa, cũng lá thư đó, cần gì cảm ơn chứ?"
Lời và giọng điệu của Lâm Khê vẫn lạnh lùng như cũ nhưng Chu Vân Vân hề sự uất ức cam lòng như nữa.
Ngược , đôi mắt của cô chứa đầy sự ấm áp nhiệt thành.
Khi Lâm Khê rời khỏi ký túc xá, cô đích đuổi theo và hỏi cô: "Lâm Khê, chỉ hỏi , dũng khí chống Hứa Đan là vì gì thế? Có vì bối cảnh của mạnh hơn , hề lo sợ trả thù là vì nghĩ rằng thành tích của cho phép đủ tự tin để chống ? Cậu nghĩ rằng lãnh đạo trường học và thầy cô sẽ về phía ?"
Lâm Khê bộ dáng căng thẳng của cô , trong lòng cô kìm nén quá đủ nên mới hỏi vấn đề tận sâu trong đáy lòng .
Cũng chính là hỏi cho tình cảnh khốn khổ của riêng cô .
Cô suy nghĩ một lúc mới : " bối cảnh đang đề cập đến là gì nhưng mới đến thành phố Bắc, những quen trong giới nghệ thuật thành phố Bắc đều là những mà mới gặp gỡ trong vòng nửa năm qua. Đối với lãnh đạo và các thầy cô trong trường, lẽ nào hôm nay thấy ? Nếu đủ tự tin, đủ cứng rắn thì nghĩ họ về phía ?"