Lâm Khê  híp xách một hộp đồ chơi đưa cho Lương Vệ,  dối  chớp mắt: "Gần đây thằng bé  bận rộn học tập, khi thi cuối kỳ xong thì mệt sắp c.h.ế.t . Lúc  xem như  thi xong nên lập tức  ở nhà nghỉ ngơi, đây là thằng bé cố ý chuẩn  cho cháu đấy."
Lúc  mới đuổi  Lương Vệ .
Cho dù là Tôn Văn Anh  Chu Vấn Bình thì ai cũng vô cùng nhiệt tình chào đón bọn họ , nhưng bọn họ cũng  kịp  xuống, thím Thu mang  lên, Tôn Văn Anh  với bọn họ: "Cha bảo khi hai đứa về thì đến phòng  việc gặp cha."
Hai  đồng ý   lên lầu.
Vào phòng  việc, tướng quân Lương khẽ liếc  bọn họ, ông    gì,  tiên rút  một lá thư từ trong ngăn kéo  đưa cho Lâm Khê, : "Đây là bức thư   cha  với mấy đứa,   vẻ khá lộn xộn, cha cũng  . Hôm nay cha giao cho mấy đứa để cho mấy đứa xem ai    chuyện ,  chuyện gì cần giúp thì cứ  với cha."
Nói xong ông  dừng một chút,  tiên  với Lâm Khê: "Những thứ trong đây  lẽ đều do  khác bịa đặt cố ý vu khống, chỉ cần liếc mắt một cái là . Con  cần  tức giận, loại chuyện như thế  cha  từng gặp qua  nhiều, thậm chí còn khoa trương hơn cả cái  nữa. Nếu bây giờ tức giận thì coi như  trúng bẫy kẻ đó."
Tiếp theo ông   Lương Triệu Thành: "Tính tình của con   , nhưng cũng đừng vì  khác bắt nạt vợ  mà  sang sinh  mâu thuẫn, tạo thành rạn nứt với vợ con."
Lương Triệu Thành chăm chú   lá thư , khuôn mặt vô cùng u ám,  đó  khẽ  đầu, vẻ mặt lạnh lùng,  lên tiếng.
Lâm Khê vội vàng : "Sẽ   cha, chuyện  chúng con  điều tra , Triệu Thành cũng  hề nổi giận với con. Anh  chỉ cảm thấy tức giận với chuyện  thôi."
Nói xong cô đưa tay nhận lấy lá thư, thầm thở dài trong lòng.
Cho dù tướng quân Lương  đối xử với  khác như thế nào thì ông   giờ cũng  bao giờ đối xử tệ với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-425.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
 mà như thế thì  ích gì chứ?
Cho dù bởi vì lòng   là vì  đành lòng  gì khác, nhưng khi xoay   về phía Lương Triệu Thành, nhớ đến những gì   chịu đựng trong quá khứ, cô   thêm gì nữa.
Nói xong việc  thì bọn họ cũng   gì khác để  tiếp với Lương lão tướng quân nữa, vì thế   cùng  xuống lầu.
Chu Vấn Bình trò chuyện mấy câu với Lâm Khê, bà   với cô: "Tiểu Khê,   các cháu   nhiều nhà cho thuê ở Tân An đúng ? Dì  một đứa cháu gái, năm  con bé  nghiệp đại học, sắp xếp cho nó một công việc  thì nó    thích, náo loạn lên đòi  Tân An."
"Đương nhiên ban đầu   trong nhà  đồng ý, nhưng con bé  liên tục  ầm ĩ nên   đành  thuận theo, nó  thì cứ để nó .  mà con bé chỉ là một cô gái,  quen thuộc với cuộc sống nơi đó. Mọi  trong nhà  yên tâm, vì thế dì thầm nghĩ, chi bằng để cho con bé ở chỗ của cháu. Những  khác trả con bao nhiêu tiền thì cứ bảo con bé trả ngần  là ."
Nói xong dường như  chút ngượng ngùng, bà   thêm: "Thật sự là  còn cách nào khác,   trong nhà quá lo lắng nên đành  mặt dày  với cháu chuyện .  Tiểu Khê , cháu cứ yên tâm, mặc dù cháu gái của dì  tùy hứng nhưng tính cách, thói quen sinh hoạt của   , đảm bảo sẽ  gây  phiền phức gì cho cháu . Nếu nảy sinh bất kỳ chuyện gì thì cháu  thể  thẳng với dì… Không đúng, nhà dì sẽ bắt con bé về nhà."
Tất nhiên cô cháu gái của Chu Vấn Bình   là  thành phố Bắc.
Vốn dĩ quê của cô  là Hoa Bắc, ban đầu trong nhà  ý định  bà  giúp cháu gái bố trí một công việc ở thành phố Bắc nhưng còn vướng  vấn đề hộ khẩu, thành phố Bắc   là nơi  là  thể  !
Còn  tấm gương nhà họ Dung  mắt, đương nhiên bà  sẽ  dám   con đường c.h.ế.t đó.
Bên phía Tân An đang phát triển  mạnh mẽ. Cho dù là Tân An thì cũng   nơi    thể tùy tiện đến, sợ là lão già bên  cũng bởi vì  công ty Lương Triệu Thành ở Tân An phát triển hưng thịnh quá nên mới nảy  ý định , cũng  ý bảo cháu gái  qua thám thính đường  nước bước .
Trong túi của Lâm Khê đang đựng đoạn băng ghi âm của Hứa Đan.
Cô thầm nghĩ, chuyện  xuất hiện thật đúng lúc!