Ra khỏi căn nhà , cô mới    ,  với : “Xin ,     em giống như một con nhím ?”
Với tính cách của , e là sẽ khinh thường m.ổ x.ẻ phân tích những việc đó, chia tách với những  .
Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu  cô, sự dịu dàng trong ánh mắt dường như  thể nhấn chìm cô  trong đó,  hỏi: “Lúc năm tuổi  ?”
Lâm Khê ngại ngùng bật , nhưng  xong   chút thương cảm, hạ giọng : “Lúc còn nhỏ em ở nhà bà ngoại, nhưng khi lên năm tuổi ông bà ngoại xảy  ngoài ý   qua đời, cũng chỉ  bảo mẫu chăm sóc em. Lâu dần, bảo mẫu càng ngày càng qua loa lấy lệ. Em bất mãn thì  âm thầm hà khắc với em, còn đe dọa em   phép  bậy bạ. Sau đó cuối cùng  em cũng xuất hiện, em cứng rắn với bà  ngay  mặt  em, em còn giữ   nhiều chứng cứ đấy.”
Lúc năm tuổi cô  học  những thứ .
Sắc mặt Lương Triệu Thành lập tức đen .
Lâm Khê kéo lấy , : “Không , khi đó  em cũng  đau lòng, thực  em vẫn , ngoại trừ lúc nhỏ  ở bên cạnh em , bà  vẫn  tôn trọng em. Cho dù xảy  chuyện gì cũng sẽ lựa chọn tin tưởng em đầu tiên,  lời em , cho em sự tin tưởng lớn nhất, cho dù bà   rõ rằng em lừa bà .”
Nói đến đây, cô bật .
Mẹ cô   là   cô lừa bà , nhưng vẫn lựa chọn trao đổi bình đẳng với cô, để cô tin tưởng bà .
Lúc còn nhỏ  khi sẽ cảm thấy thương tâm, nhưng  khi trưởng thành  cảm thấy cũng  .
“Đi thôi.”
Lâm Khê  : “Chúng  về nhà ăn cơm, thím Ngô  hôm nay sẽ gọi dì Nhạc đến ăn cơm cùng, chúng  về vẫn còn kịp.”
Nhà họ Lâm.
Lúc  nhà họ Lâm  náo nhiệt,  chỉ  Nhạc Minh Tư, còn  Nhạc Dĩ Mạn, ngay cả Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh cũng ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-428.html.]
Nhạc Dĩ Mạn cũng  nghỉ đông ,  khi về nhà cô  đến đây thăm cô , định ở bên Nhạc Minh Tư vài ngày  mới về. Thím Ngô bảo hai  họ đến ăn cơm, mấy  họ đang  chuyện trong phòng khách.
Hứa Đan   nhà giam, còn  gì mà  thể .
Vương Nhiên kể chuyện  cho   như đang kể chuyện cổ tích,    xong ai nấy đều lòng đầy căm phẫn.
Vương Nhiên : “Mọi    đấy thôi, sáng sớm hôm nay  của Chu Vân Vân  chạy đến kí túc xá của chúng cháu,  ép Chu Vân Vân đến đồn công an nhận tội , cũng may hôm qua thầy giáo Hầu cũng lo lắng chuyện ,  để Chu Vân Vân về kí túc xá mà ở  nhà thầy giáo Hầu.”
“Trong lòng chúng cháu cũng bất bình nên  với bà  hôm qua Chu Vân  gọi một cuộc điện thoại về thì sắc mặt  đúng,  đó thì cả đêm  về,  lẽ  nghĩ  thông  xảy  chuyện gì? Bảo bà   ngoài  tìm, bà  còn kéo chúng cháu  chúng cháu  tìm cùng, chúng cháu cũng lười để ý bà .”
Lúc Lâm Khê và Lương Triệu Thành về nhà, trong nhà đang  chuyện sục sôi ngất trời.
“Sau đó thì ? Các cháu  đuổi bà   như thế nào?”
Lâm Khê và Lương Triệu Thành về đến nhà cũng   ai chú ý đến hai  họ.
Thím Ngô truy hỏi, tức giận : “Loại phụ nữ  nên để cho cô  nóng ruột,  từng thấy ai   như ,  đau lòng cho con gái  mà  đẩy con bé  nhận tội  cho  khác.”
“Không , Chu Vân Vân tự  về.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Nhiên  đến đây  bất bình: “Bà    thấy Chu Vân Vân,  hề quan tâm   một chút nào, ở ngay  mặt thầy giáo Hầu mà  kéo   đến đồn công an,  là bản   chuyện  thì  tự thừa nhận, thật là ghê tởm.”
“Trời ạ, cuối cùng  lẽ   thật ?”
Thím Ngô tức giận : “Trên đời       lòng  ác độc như  chứ? Hổ dữ còn  ăn thịt con.”
“Không .”
Vương Nhiên ‘xùy’ một tiếng: “Lôi kéo  một lúc, cha của Chu Vân Vân  đến, mới chỉ qua một ngày,   tại  ông   như biến thành một  khác , kéo lấy     rằng “Chuyện   lẽ thật sự   do Vân Vân , chúng  vẫn nên điều tra rõ   , còn thầy giáo Hầu ở đây đấy.” Sau đó    còn  “Vậy   mà ,   mà ?” Sau đó  cha   kéo , chẳng hiểu   .”