Lâm Khê cảm thấy  và Chu Vân Vân vẫn  đến mức  thể  bạn.
Bình thường cô  sẽ  tận lực  ‘ bạn’ với ai đó, thường thì nếu   sẽ  một  mục đích gì đó, hoặc ít nhất cũng   một vài nguyên nhân.
Hơn nữa,  thật lòng, hình như cô cũng  quá thích   tính cách như Chu Vân Vân.
 lúc  đối diện với ánh mắt, với dáng vẻ  chút  ăn cả ngã về  của Chu Vân Vân. Cô hiểu  tâm trạng lúc  của cô ,  nên  những lời lung tung để  cô  tổn thương.
Cô suy nghĩ một chút   : “Bạn bè là chơi chung với  tạo thành chứ    mà thành, chúng    học sinh tiểu học.”
Cô   nhẹ nhàng, nhưng vẫn  thấy vẻ mặt lập tức trở nên ảm đạm của Chu Vân Vân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô thầm thở dài trong lòng,   : “Này Chu Vân Vân,    , nếu     thích  đàn ông nào thì tuyệt đối đừng dùng vẻ mặt  để  với  ,   thể trở thành bạn gái của    , nếu như    đúng thì để    những lời như  với , trong tương lai  sẽ  chịu thiệt thòi  lớn.”
Nói đến đây cô  nhíu mày,  Chu Vân Vân thật kỹ, vẻ mặt chuyển sang nghiêm túc: “Thật đấy,   yêu thương bản  , đừng đem trái tim và giá trị của  đặt lên chỗ  khác,  luôn luôn tự nhắc nhở bản .”
Cuối cùng cô cũng  tại  Chu Vân Vân luôn cho  một cảm giác nặng nề .
Bởi vì  thể là từ nhỏ cô   quen với việc  điều gì đó cho  khác mới   sự thừa nhận của cha ,  vật hi sinh cho  trai, nâng niu lấy lòng Hứa Đan thì mới   sự thừa nhận của cha .
Cô  luôn   điều gì đó thì mới   sự thừa nhận của  khác.
Chứ   bản  cô   thì sẽ nhận  sự thừa nhận từ  mà cô  yêu thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-432.html.]
Ví dụ như cô  thi  hạng nhất, về nhà  lẽ cha  cũng sẽ   cô  nhiều thêm một chút.  nếu như cô  giặt quần áo cho  trai,  một bữa cơm cho cha , cô   trực nhật cho Hứa Đan,  thể cha  cô  mới khen cô , cô  mới   cảm giác thỏa mãn đó. Lâu dần sẽ thành thói quen   nhiều   thoát  gia đình nơi  sinh , vì gia đình đó  cho bọn họ một dấu ấn quá sâu đậm,  một vài thứ   khắc sâu  tận xương tủy, tư duy và tinh thần sớm   giam trong quan niệm giá trị đó .
Nghĩ đến đây, cô  chút buồn bã,  với cô : “Cậu xứng đáng với điều  nhất,  thực sự yêu thương  cho dù là bạn bè, cũng xứng đáng với sự yêu thích thật lòng của .”
Cho dù chúng   thể trở thành bạn bè  thiết bao nhiêu, nhưng   nghĩa là   , chẳng qua là tính cách  giống  mà thôi.
Đối với  mà , thực   cũng chẳng  coi là gì.
Chu Vân Vân kinh ngạc  theo Lâm Khê rời .
Cô   tại chỗ một lúc lâu, xoay   thì  thấy vợ của thầy giáo Hầu.
Bà  đang dịu dàng  cô .
Chu Vân Vân  thấy sự quan tâm trong ánh mắt của bà , ánh mắt lập tức nóng lên.
Vợ của thầy giáo Hầu bước đến, khoác lấy tay cô   : “Nghe  con bé là một đứa trẻ  ưu tú, nhưng so với con bé, cô càng thích cháu hơn.”
Chu Vân Vân ngẩng đầu  bà .
Vợ của thầy giáo Hầu : “Cháu giống  phàm hơn một chút, nhưng con bé  đúng đấy,  thôi.”
Vì Lâm Khê  thiếu tình yêu,   quan hệ gì đặc biệt, bọn họ sẽ   thiết  hơn.
 Chu Vân Vân thì khác, cô  cần sự quan tâm và trân trọng của bà . Chỉ cần đối xử  với cô , cô  sẽ báo đáp  càng nhiều tình yêu và sự tin tưởng, vì   thể gợi  tình cảm từ tận đáy lòng của bà  nhiều hơn, đây chính là sự khác biệt.