Nhạc Dĩ Mạn thấy cô như  thì đến dỗ dành: “Chị đùa với em đó, con chị sinh , cho dù cha của nó là tên khốn khiếp thì đó cũng là con ruột của chị, cho dù  lúc  sẽ cảm thấy tức giận nhưng chắc chắn sẽ nhịn xuống.”
Lâm Khê suýt chút nữa thì trợn mắt: Cảm ơn chị nhé.
Thím Ngô bưng hoa quả lên, vui vẻ : “Chuyện  cũng đáng để các cháu cãi  ? Tiểu Khê, cháu đừng  chị họ của cháu nữa, chuyện  của chị họ cháu còn xa lắm, theo thím thấy cháu vẫn nên nghĩ cho bản  thì  hơn. Thím thấy bây giờ cháu  học cũng  tự do thoải mái,  là sinh con sớm một chút thì  hơn. Nhân lúc bây giờ thím vẫn còn  quá già, còn  thể trông , sẽ trông con cho cháu.”
Lâm Khê: ??? Sao  chuyển đến cô ?
Cô ngẩng đầu lên  Lương Triệu Thành,  trực tiếp xoay  về phòng.
Lâm Khê sẵng giọng  với thím Ngô: “Thím Ngô, thím thấy cháu rảnh chỗ nào  chứ? Không  cháu vẫn luôn bận rộn ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cháu như  mà gọi là bận rộn?”
Thím Ngô  hề cho cô một chút thể diện, đánh cô  về: “Cháu nghĩ  xem, những  mỗi ngày đều  , mỗi ngày trời còn  sáng  thức dậy  bữa sáng, buổi tối bảy, tám giờ mới về nhà,   thì   lấy một chút thời gian để nghỉ ngơi,   còn  chăm sóc cả gia đình. Kết hôn , nên sinh con thì chẳng  đều  sinh  ?”
“Cháu thì bận cái gì? Mỗi ngày chỉ  vài tiết học,    thì  thể  . Những triển lãm tranh gì đó   đều do cháu sắp xếp ? Bây giờ cũng   xong ,  tinh lực thì chuẩn  nhiều hơn một chút,   tinh lực thì ít chuẩn  hơn, chẳng  là  ?”
“Thím  cháu , bây giờ nhân lúc cháu   , tự do thời gian thì sinh con . Đợi   khi cháu thực sự bận rộn  thì con cháu cũng  lớn, cũng  cần lo lắng nhiều như  nữa. Giống như Tiểu Dã ,  chỗ nào cần cháu  lo lắng ?”
“Nếu cháu đợi   thực sự bận rộn  mới sinh con thì mới là khổ cực, giống như   cháu  với chị họ cháu , con cái cần   cha  ở bên cạnh chăm sóc. Cháu xem bây giờ cháu  nhiều thời gian, nếu như  con thì sẽ  cả một núi thời gian để ở bên nó. Đợi   cháu bận công việc ,  còn thời gian ở bên cạnh con nữa?”
“Cháu đừng  chị họ cháu,  đời    ai cũng đều  , còn   bao nhiêu  vì kế sinh nhai mà chỉ  thể đưa con cho  khác trông, cháu tưởng là bọn họ  như  ? Cũng chỉ là vì  còn cách nào mà thôi.”
Thím Ngô  liên tục, Lâm Khê chỉ   bàn  lên tiếng.
Nhạc Dĩ Mạn ôm bụng  nghiêng ngả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-434.html.]
Buổi tối lúc  ngủ Lâm Khê bỗng nhiên hỏi Lương Triệu Thành: “Anh    con ?”
Lương Triệu Thành  xong liền giật .
Đương nhiên là  .
Trước   thèm để ý,   ngay cả việc kết hôn  cũng  thèm để ý, ban đầu lúc cô  với  rằng cô    con sớm như , lúc đó  cũng  để ý.  bây giờ cô bỗng nhiên hỏi như , bỗng nhiên   d.a.o động,  một cảm giác cảm động kỳ lạ lan  khắp lồng ngực.
Anh ôm lấy cô : “Em   ?”
Lâm Khê ‘ồ’ một tiếng: “Vốn dĩ em cũng   lắm, luôn cảm thấy đây là chuyện còn khá là xa xôi.  hôm nay  thím Ngô  , hình như cũng   lý. Sinh con sớm, con sẽ sớm ngày lớn lên, cũng  . Ai   liệu   chúng  sẽ bận rộn  ? Có điều em ở thành phố Bắc,  ở Tân An, hình như cũng  thuận tiện lắm? Nếu như  con, em vẫn hi vọng rằng mỗi ngày chúng  đều  thể  thấy nó, nó cũng  thể  thấy chúng  mỗi ngày.”
Việc học đối với cô   là quá khó.
Có lẽ hiện giờ thực sự là thời gian khá là tự do và rảnh rỗi , ít nhất là khi sinh con cũng sẽ   trễ nải công việc của cô.
Sau  thực sự  khó .
Lương Triệu Thành ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên bên tai cô: “Không   đây em  rằng    con sớm như  ?”
Lâm Khê bật , trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào, nghiêng đầu sang : “Em cũng  , nhưng bây giờ em cảm thấy nếu  con cũng  ,  thể là...”
Cô đưa tay sờ lên bên lưng , âm thanh hạ thấp hơn một chút, cũng mềm mại hơn một chút: “Có thể là do  quá , em yêu  nhiều hơn  đây,  đúng ?”
Cô    tin tưởng .
Sâu trong đáy lòng cũng  còn bất kỳ sự do dự và băn khoăn gì nữa.