Đợi Ngô Đại Lịch rời , thím Ngô lắc lắc đầu   với Lâm Khê: “Tiểu Khê, cháu cũng  thấy , thằng cháu trai  nhà thím, nó thật  thực sự cũng   là   nhiều tâm tư gì, nó  xây nhà, trong nhà thiếu tiền cũng là sự thật. Ở  quê của thím, lúc cần tiền, lạm dụng một chút tiền của   họ hàng cũng là chuyện bình thường.  mà   nhiều lúc, tiền cho mượn  ngoài , đòi  về  cũng là chuyện bình thường, cũng giống như cháu  với Tiểu Dã, bây giờ Tân An của chúng  phát triển  nhanh, mấy nghìn đồng đặt trong hộp cất , qua mấy năm nữa  thể sẽ trở thành đồng tiền   giá trị, chúng nó cách mười mấy năm  trả tiền cho thím,  vẫn là ba nghìn của bây giờ ?”
“Hầy, thím  với cháu mấy cái   gì chứ, thím chỉ   cho cháu , nếu như cháu đến Liễu Châu đó, thím  dì Nhạc của cháu , ở chỗ đó so với vùng quê  của thím còn nghèo hơn nhiều,   nhiều  đều ăn  no cơm. Đến lúc đó, mấy  họ hàng  thích mà cháu gặp   thể cũng sẽ y hệt như , nếu cháu  giúp đỡ bọn họ cũng    , nhưng đừng  nhất thời hồ đồ mà   những chuyện khờ dại, một  vốn dĩ đang yên  như thế   cháu lôi  biến thành một  tham lam,  đó đều là  của bản  cháu,   của  khác,   .”
Lâm Khê ôm lấy cánh tay của thím Ngô: “Cháu  mà, thím Ngô ơi, thím  cháu giống cái ví tiền thế ? Hầy, thím Ngô ơi, thím đúng là một  thông minh sáng suốt mà.”
Thím Ngô “hừ” một tiếng, khoé miệng  nhếch cao lên,  đó bởi vì cháu trai lớn qua đây, trong lòng bà  suy cho cùng vẫn là  chút  thoải mái, bây giờ thì  nhẹ nhõm hơn nhiều .
Nhạc Minh Tư ở ngay bên cạnh , bà  cũng nở nụ  tươi, nhưng  chả  gì.
Mấy  bọn họ  buổi tối mùng năm Tết  tàu hoả , buổi trưa mùng sáu Tết mới đến.
Thời gian   tàu hoả dài đằng đẵng, Lâm Khê hỏi Nhạc Minh Tư một chút về chuyện của cha cô.
Nhạc Minh Tư : “Ông  là một   thú vị, tuy rằng sinh  ở một vùng xa xôi hẻo lánh, con   một cái là , gò đất đồi cát mênh m.ô.n.g bát ngát, khắp nơi đều ngập tràn hoang vu.  ông   là một con   phong phú,  chuyện  thú vị,  việc cũng   chủ ý, chính là kiểu những ngày tháng đơn giản bình dị, cùng ông  chung sống, cũng  thú vị.”
Bà   đến đây đột nhiên dừng .
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-443.html.]
Lâm Khê nhớ đến những tấm ảnh  đây từng  thấy,  trai trẻ đó, trong lòng nhất thời hết   đến  khác tràn  một nỗi buồn man mác.
Đã từng gặp qua một   như thế, nhưng mà nếu như  đó  , thực sự   là hạnh phúc   hạnh phúc, bởi vì  từng hạnh phúc như ,  thể cả quãng đời còn  cũng sẽ  thể nào hạnh phúc  như thế nữa. Cho dù tâm thái  , giống như Nhạc Minh Tư , thì suy cho cùng cũng chỉ  thể giữ lấy một trái tim yên lặng mà sống qua ngày.
Cô  đột nhiên nhớ đến những lời cô  với   buổi tối hôm đó.
Cô   lúc đó cô tại     một câu như thế, nhưng bây giờ cô thật sự bắt đầu  chút lo sợ .
Vừa mới nghĩ như , cô vội vàng lắc lắc đầu,  đó cúi thấp đầu xuống  Lương Triệu Thành,  đang   giường  sách, cô cứ  , trong lòng dường như mới yên tâm trở .
Mà  dường như vẫn luôn cảm nhận  ánh mắt của cô, cô  ,  lập tức  đầu , hướng lên   cô, trong lòng Lâm Khê trong chốc lát an  trở .
Nhạc Tư Minh  đối diện thấy  chỉ .
Có những lúc bà  cảm thấy Lâm Khê  chút giống với bản  bà , về phương diện công việc thì chắc giống, nhưng về mặt tình cảm thật  cũng   giống chỗ nào.
Chính là đoạn thời gian bà  và Chiến Tuyên tình cảm nồng nhiệt nhất, bà  cũng   quyến luyến bịn rịn  dứt ông  như , chỉ vui vẻ náo nhiệt sống qua ngày.  còn Lâm Khê, bản  cô cũng  , cô  bao nhiêu lưu luyến Lương Triệu Thành,   sự lưu luyến về mặt cuộc sống, bởi cô  độc lập, chỉ là cái tính dính   của cô cũng  khả năng là do Lương Triệu Thành chiều mà thành  , dù  sự chênh lệch  cách tuổi tác của hai  cũng  chút lớn,  lúc nào cũng cưng chiều cô, nuông chiều cô mà  nhận thức , dần dà lâu ngày,  lẽ sẽ trở thành bộ dạng như bây giờ.