Năm đó bọn họ đưa hai đứa trẻ con nhận nuôi cho chú hai  hy sinh, theo như bà  , chủ yếu là để hai đứa trẻ con  thể   sự trợ cấp chăm sóc,  thể   hộ khẩu  thành phố, đương nhiên trong tâm tư  từng nghĩ đến việc dựa  điều kiện của Nhạc Minh Tư, chỉ cần    một chút chiếu cố, tương lai của hai đứa trẻ con  chắc chắn  thể  tiền đồ rộng mở, nếu  nhận một đứa con để thừa kế hương khói cho chú hai cũng , bà  chỉ  mỗi ba đứa con, ai dám nỡ để cho hai đứa con  gọi  là , gọi là bác gái cả cơ chứ?
Bà  thở dài một , tay  vô thức nắm chặt lấy tạp dề, : “Em dâu hai, em đừng chê  chị, thực sự là chuyện , là chuyện cả một đời của Dung Dung, chị bây giờ mới  còn cách nào mà mặt dày  mở lời tìm em giúp đỡ.”
Bây giờ Chiến Dung Dung đang  việ ở một xưởng thuê may của Xuân Thành, phần công việc  mới đầu cũng là Nhạc Minh Tư gọi điện thoại giúp cô  sắp xếp.
Cô  ở bên đó yêu một , là   văn phòng  tuyên truyền trong xưởng, Chiến Dung Dung lớn lên cũng  tệ, hai    mắt , nhưng  khi đối phương đưa cô  đến gặp mặt cha , cha  của đối phương   xuất  của cô  thì  ghét bỏ cô , bắt con trai bọn họ chia tay với cô , bây giờ bọn họ đang khua chiêng gõ trống để giới thiệu đối tượng cho con trai bọn họ.
Vợ bác cả Chiến : “Bọn chị  là, bọn họ là ghét bỏ bọn chị là   ruộng, trong nhà điều kiện thấp kém, vì  chị  cầu xin em dâu hai,  thể   đem theo Dung Dung, mời cha  đối phương ăn một bữa cơm,  chuyện với bọn họ một chút, giới thiệu cho thành sự.”
Sắc mặt của Nhạc Minh Tư  hề biến đổi, nhưng sắc mặt bác cả nhà họ Chiến   đổi.
Nhạc Minh Tư dịu dàng : “Chị dâu cả, chị  em dùng  phân gì để mời cha  đối phương ăn cơm, giới thiệu cho thành sự ? Nếu như bọn họ    nổi xuất  của Dung Dung, thím hai như em đây mời bọn họ ăn một bữa cơm, chị cảm thấy giúp đỡ  chuyện  ? Đây mới là khởi đầu, về  còn  ăn hỏi đám cưới, còn  kết hôn, cùng  chung sống.”
Lời   sắc bén thẳng thắn, nhưng  đều là sự thật.
Bà     về hướng Chiến Dung Dung: “Dung Dung, cháu và   yêu đương, đối với tình hình cũng như phẩm chất của   và  nhà   thì  cách  như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-448.html.]
“Cha    căn bản ghét tởm khinh thường cháu.” Chiến Dung Dung .
 mà cô    một câu  thì vợ bác cả Chiến  đập cả bàn tay  cánh tay cô , mắng mỏ: “Bọn họ đương nhiên là khinh thường nhà chúng , bọn họ là gia đình cán bộ trong thành phố, gia đình như thế    thể  thuận mắt kiểu gia đình như chúng  cơ chứ? Không  đây đều là chuyện bình thường ?”
Nói xong bà   về hướng Nhạc Minh Tư: “Em dâu hai, bọn họ ghét bỏ xuất   quê của Dung Dung, ghét bỏ bọn chị là   nông quê mùa, nhưng gia đình như thế ghét bỏ bọn chị cũng là điều bình thường. Chị nghĩ rằng, nếu như bọn họ   Dung Dung  em nâng đỡ cho nó, ở trong thành phố cũng      thích gì,   chừng cách nghĩ của bọn họ   đổi.”
“Dù  Dung Dung cũng  hai mươi lăm , trong thôn con bé mà  cô gái lớn tuổi như  thì  sớm kết hôn , vì lo cho hôn sự của nó, mà chị cũng phát sầu sắp bạc cả đầu .  chị   quen   nào trong thành phố, cũng  thể giới thiệu cho nó, bây giờ  dễ gì  một   điều kiện  tệ, vì  chị mới mặt dày mà cầu xin em.”
Bà    mắt  đỏ ửng cả lên.
Thật đáng thương cho tấm lòng cha   thiên hạ.
Nếu như là  đây, Nhạc Minh sẽ  lạnh nhạt mà  trúng tim đen để chỉ  vấn đề.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đối phương   ưa gì xuất  của Dung Dung, vì  đây   chuyện mà “thím hai” đây mời bọn họ ăn một bữa cơm là  thể giải quyết ,  dáng vẻ của Dung Dung,  đây sợ là chịu  ít đối đãi lạnh nhạt thậm chí là sỉ nhục, nếu như chuyện  thật sự chỉ là chuyện mà bà  mời   ăn một bữa cơm là  thể giải quyết thì hôn sự   kết cũng chẳng .
 cũng bởi vì Lâm Khê, trái tim bà  cũng mềm mại hơn một chút, bà  cũng  thể càng thông cảm  tấm lòng của    của thím cả Chiến.