Bà   đầu  ông nội Chiến bà nội Chiến, : “Cha, , chuyện  hai  thấy thế nào?”
Ông nội Chiến tỏ  hung dữ : “Nếu  khinh thường nhà chúng  đến như , việc cưới xin   cưới cũng , trong vòng mười dặm bát hương (*) đây,   nhiều  trai , đàn ông tìm   vợ cũng thôi , cô còn lo lắng Dung Dung tìm   đối tượng?”
(*)Ý chỉ các làng xóm trong vòng mười dặm,  nhiều, khắp nơi
Mọi : ...
Cho dù là đang ở  một bầu  khí như , Lâm Khê cũng suýt chút nữa nhịn  nổi mà  lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vợ bác cả Chiến thực sự là  gấp gáp  buồn phiền.
Bà  : “ Dung Dung ở Xuân Thành    bất cứ nền móng gì, vẫn  tìm một   một chút   mới  những ngày tháng sống . Nếu như tìm  một  công nhân giống nó, đến cả chỗ ở cũng  , Dung Dung của chúng  cũng  sợ chịu khổ, nhưng cả một nhà đó mấy  sống trong mỗi hai ba căn phòng, còn  hầu hạ chăm sóc cả già trẻ gái trai thì   mà sống yên  ?”
“Người   thể sống , nó   mà  sống ?”
Ông nội Chiến tức giận : “Cô cảm thấy ngày tháng sống   thì kêu nó  về,  đó tìm   thị trấn sắp xếp công việc cho nó,    sẽ  ngày tháng sống  ? Tại   liều mạng  đến Xuân Thành, bây giờ  Xuân Thành   đủ ,  còn  gả cho gia đình cán bộ nhà   mới  lòng,    thì ? Không thành thực yên  mà sống, cứ  trèo cao, trèo cao  như thế ? Cũng  sợ bước hụt.”
Nói đến đây ông  gấp gáp dừng ,  đó đổi giọng chữa , : “Lơ lửng trèo lên cao, ngày tháng của cô còn  thể sống yên   ?”
Ông  chữa  nhưng những lời  phía  ông   đều khiến cho sắc mặt     chút  đổi.
Vợ bác cả Chiến nghẹn , khuôn mặt kìm nén đến bừng đỏ.
Mặt của Chiến Dung Dung cũng đỏ ửng, cô  vội vàng : “Ông nội, cháu  sợ chịu khổ, cháu cũng   chịu khổ gì, chuyện  cháu sẽ giải quyết, cháu sẽ thành thực yên  sống qua ngày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-449.html.]
“Được .”
Lúc  đây Nhạc Minh Tư mới lên tiếng: “Cha , cũng  cần  tức giận lớn như , nếu như nhân phẩm nhà    ,  quả thực  thể kết hôn, chuyện  trở về con sẽ hỏi Dung Dung xem , xem xem  cần  gặp mặt một chút .”
Bà   Chiến Dung Dung, dịu dàng : “Tối nay thím   trở về Xuân Thành, nhưng qua mấy ngày nữa   thành phố Bắc , nếu như cháu đồng ý, thì hai ngày  qua Xuân Thành tìm thím.”
Nói    về hướng ông nội Chiến: “Cha , nếu hai   thời gian thì cũng cùng  qua một chuyến, cùng   xem gia đình nhà   .”
“Không cần.”
Ông nội Chiến nghiêm mặt  mở lời liền từ chối.
Lâm Khê  : “Thật  gặp mặt một chút cũng  việc gì cả, mấy ngày nay cháu cũng ở Xuân Thành,   cơ hội  về bên  sợ là  ít, cháu cùng hai   dạo một chút, chỉ là thời tiết   lạnh.”
Ông nội Chiến còn   cái gì, vợ bác cả Chiến  vội  kịp mà đáp ứng ngay.
Trên tàu hoả Nhạc Minh Tư vẫn luôn trầm mặc.
Lâm Khê dỗ dành bà , ôm lấy cánh tay bà  : “Dì Nhạc, chuyện  dì cũng đừng quá đặt  trong lòng, ông nội Chiến và bà nội Chiến đều  , con thấy Dung Dung cũng  tệ, đợi chị  qua đây, chúng  cùng giúp chị  xem xem  nhà gia đình     . Nếu  thì nhờ  giới thiệu cho chị  một  khác, chị Dung Dung lớn lên xinh , tính cách cũng  tệ, chắc chắn là  khó tìm đối tượng, nếu như chị  thật sự  tồi,  con cũng sẽ tìm hiểu thêm chút, thật  công ty của  Lương   nhiều  còn độc  đó, điều kiện đều  cả, cũng  thể xem xem  phù hợp với chị   .”
Nhạc Minh Tư  cô  như  liền bật , lắc đầu : “Không  gì, chỉ là dì  chút quen thuộc. Tiểu Khê, thật   nhiều chuyện, bao gồm chuyện Dung Dung hồi bé, dì chiếu cố bọn họ hơn nhiều chút cũng    thể, nhưng mà suy cho cùng dì cũng    ruột của nó,  thể nào đối với nó như con ruột của  . Sự chiếu cố thường xuyên, đối với bọn họ mà nó, thật  cũng   chuyện , giống như cha con ,   trưởng thành    ? Nếu như bởi vì dì, ảnh hưởng đến tâm tính của bọn họ, ngược  đó sẽ là  sai của dì mà thôi.”
Vì  bà  chỉ ủng hộ việc bọn họ  học, từ  qua  đến gặp mặt cũng   gặp bọn họ.
Lâm Khê  : “Con .”
Người nhà họ Nhạc, đối với giáo dục con cái đều  chút kiên trì cổ quái.