Lương Triệu Thành trở về Tân An, tâm trạng  cũng dần bình  .
Xuân Thành quả thật là một thành phố đầy sự hỗn loạn và phức tạp.
Chủ yếu là đối với   của cô, trong lòng  vẫn  một nỗi buồn  thể diễn tả, cảm xúc của cô cũng sẽ trở thành “Nhạc Khê" nhiều hơn, nếu cô là Nhạc Khê của hai mươi năm ,  bây giờ cô   là thật ?
Nếu như Ngụy Trọng Hằng và Nhạc Dĩ Mạn kết hôn thì hai  họ sẽ sinh  ai đây?
Nghĩ đến điều ,   thể  nôn nóng.
Trong khi Lâm Khê lấy bản kí họa như chọc  trái tim  thì   nhận  một cuộc điện thoại từ Xuân Thành gọi đến.
Thật     từng ở trong bộ đội biên phòng, trực thuộc quân khu Xuân Thành. Bên    nhiều đồng đội và thuộc cấp  cũ của  ở đó. Trong lúc Ngụy Trọng Hằng điều tra Lâm Khê,    Lâm Khê  “đó là cha em”. Đêm đó, chờ  khi Lâm Khê ngủ,   gọi điện thoại cho   điều tra những chuyện liên quan đến Ngụy Trọng Hằng và nhà họ Ngụy.
 lúc    nhận  cuộc gọi từ Xuân Thành, đương nhiên  cũng  chuyện Ngụy Trọng Hằng  theo vợ chồng nhà họ Ngụy đến thăm hỏi nhà họ Nhạc.
Điều  thực sự  ngoài tầm kiểm soát của Lương Triệu Thành.
Trong tiềm thức,  cũng  hy vọng đời  Ngụy Trọng Hằng  bất kỳ liên quan nào tới Nhạc Dĩ Mạn.
"Họ đều  suy nghĩ riêng và cuộc sống riêng của chính họ."
Anh chậm rãi : "Mọi thứ sẽ  thôi, giống như dì Nhạc  đấy. Ban đầu dì   mất  nhiều thứ, thậm chí  đó dì  còn  thể   vượt qua  nhưng hiện tại dì  vẫn sống  và   thành tựu xuất sắc trong lĩnh vực sự nghiệp của . Cả hai  Nhạc Dĩ Mạn và Ngụy Trọng Hằng đều là những   suy nghĩ  rõ ràng, họ sẽ  thôi."
Thật khó để   thể gọi hai   là cha  của cô.
" thế."
Lâm Khê    như , ngẫm nghĩ  thì Nhạc Dĩ Mạn là một   hiện đại và phóng khoáng. Cô nghĩ về  cha một năm cũng chẳng gặp   mấy , ngoài  còn  những tình nhân xinh  quyến rũ  nữa, nhất thời cô  cảm giác bản  tự  đa tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-467.html.]
Cô thở dài và : "Tốt hơn hết là cứ sống cuộc sống của chúng  thôi..."
Bây giờ cô cũng  còn lo lắng về việc đời  bọn họ  thể tiếp tục ở bên , kết hôn và sinh  ai đó nữa. Dù  hiện tại đang là năm 1992, nhưng mà cô   sinh   năm 2001. Hiện tại vẫn còn quá sớm, chờ đến lúc đó  lo lắng cũng  muộn.
Thấy cô  hề để tâm đến chuyện , Lương Triệu Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc sống cuối cùng cũng trở  bình thường.
Thật  Lâm Khê cũng   thời gian để lo lắng chuyện .
Cô   là  quá rảnh rỗi.
Sau khi trở về Tân An, cả hai đều  bận rộn.
Cuối cùng thì triển lãm tranh ở Tân An cũng   lên kế hoạch cho ngày khai mạc. Buổi triển lãm sẽ diễn  từ ngày hai mươi tháng ba cho đến ngày ba mươi mốt tháng ba, kéo dài mười hai ngày.
Lâm Khê  ở  để hỗ trợ nên tạm thời cô  cần   về trường học lúc khai giảng, mỗi ngày cô đều sẽ đến trung tâm văn hóa để phụ giúp.
Triển lãm tranh   của Tân An  chỉ mang tác phẩm của triển lãm tranh  đó ở thành phố Bắc tới đây. Trên thực tế, tác phẩm bên phía thành phố Bắc chỉ   một phần ba, một phần ba còn  là tác phẩm ngay tại Tân An, một phần ba  là đồ triển lãm của một  công ty lớn  mời đến. Trong đó bao gồm gia tộc và Công thương nghiệp Hoà Cơ của Quách Tự Văn.
Mà đồ triển lãm của công ty  chỉ dừng  là triển lãm tranh, nó  giới hạn ở bất kỳ hình thức nghệ thuật và lịch sử triển lãm nào khác. Miễn là nó  thể  nổi bật những thành tựu của công cuộc cải cách và hạn chế cấm vận là . Vì triển lãm tranh   mục đích chủ yếu là để phát triển chủ đề .
Bởi vì Lâm Khê  kinh nghiệm trong việc chuẩn  phương diện  nên phía Tân An cũng đặc biệt mời cô  trợ lý đặc biệt cho tổ công tác triển lãm tranh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vào đầu tháng ba cô sẽ đón một  tới Tân An để giúp đỡ, đó là Triệu Ức Tuyết.
Triệu Ức Tuyết  tự xin phép đến đây giúp đỡ, hơn nữa còn  ủy ban triển lãm tranh và Quách Tự Văn gửi thư ủng hộ, khai giảng cũng   quá nhiều bài tập nên nhà trường liền phê chuẩn cho cô  đến đây.
 lúc bên tòa nhà cho thuê còn  một phòng trống nên Lâm Khê  để cho cô  ở đó.