Sau ngày khai mạc, Lâm Khê  trong phòng triễn lãm quan sát các vị khách  , cô chợt cảm thấy xúc động. Cô nghĩ rằng nếu cô   là một nghệ sĩ thì cô cũng  thể trở thành một họa sĩ xuất sắc hoặc là một  đại diện giỏi.
“Lâm… Khê..."
Lâm Khê   bức tranh sơn dầu khổng lồ của  và nghĩ, cũng   quá tệ, cô vẫn   tài năng. Bỗng nhiên lúc  cô  thấy một  đàn ông gọi cô bằng giọng Anh đặc sệt. Cô ngạc nhiên  đầu   thấy một  đàn ông trông  vẻ chững chạc trưởng thành với mái tóc vàng và đôi mắt mắt xanh, khuôn mặt tuấn tú, dáng  cao lớn. Bên cạnh   còn  một   cao gầy với mái tóc màu nâu.
Cô  đầu ,    trai  duỗi tay về phía cô và tự giới thiệu  bằng tiếng Anh với giọng lưỡi cuộn đặc sệt giọng Anh: “Hi, chào cô,  là Johnny. Đây là vợ , Sylvie,  vui  gặp cô, cô Lâm Khê."
Johnny.
Lâm Khê ngẩn .
Cô ngây   bắt tay bọn họ và  đó  chuyện với họ một lúc. Cô lắng  bọn họ  ấn tượng về buổi triển lãm trong chốc lát. Sau đó Johnny khen ngợi tác phẩm của cô,  rằng vợ    thích và khen ngợi cô là một họa sĩ trẻ tài năng.
Anh   với cô rằng vợ    mua  bức tranh của cô và hỏi cô   bán nó  .
Vợ   là Sylvie mỉm   cô.
Tiếng Anh của Sylvie    lắm.
Lúc  Lâm Khê vẫn  chút  kịp phản ứng.
Cô  đầu  bức tranh sơn dầu của , đó là một bức tranh phong cảnh. Một bên là tòa nhà cao tầng, một bên còn  là biển và núi, lộ  sự mạnh mẽ của sóng biển, bức tranh    ý nghĩa. Ban đầu cô thực sự cảm thấy bản  vẽ khá , nhưng bây giờ  đang  ở đây là Johnny, cô thực sự  cảm thấy nó xuất sắc đến mức đó.
Johnny là ai chứ?
Lúc đầu, cô  dám chắc chắn.
 khi    giới thiệu bản   là một giáo sư tại Học viện Mỹ thuật Florence, cô gần như  thể tự xác nhận .
Đó là Johnny - một bậc thầy sơn dầu đẳng cấp thế giới ở đời .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô chỉ  thể đoán rằng bọn họ thích bức tranh của cô,  thể đây là do sở thích lạ của vợ  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-468.html.]
"Cô  thể suy nghĩ về việc bán  bức tranh đó."
Johnny  : "Gặp gỡ  cô Lâm Khê thực sự là một bất ngờ trong chuyến  Trung Quốc   của chúng ."
Lâm Khê   bán bức tranh của  cho bọn họ.
Hai ngày tiếp theo, cô đưa họ  tham quan khắp  bộ triển lãm tranh. Lúc bọn họ rời , Johnny  để  cho cô địa chỉ và  điện thoại cùng với một lời mời đến tham dự triển lãm tranh của Học viện Mỹ thuật Firenze  tháng sáu. Hai   những  mời cô tham gia triển lãm mà thậm chí họ còn tiết lộ với cô rằng họ   thư giới thiệu cho cô, mời cô nộp đơn xin học tại học viện mỹ thuật Firenze.
Sylvie thực sự  thể che giấu sự yêu thích của cô  dành cho cô.
"Đó chính là Học viện Mỹ thuật Firenze đấy..."
Ngay cả Triệu Ức Tuyết -   niềm yêu thích đối với thiết kế quần áo,   nhiều hứng thú với hội họa nhưng   hào hứng.
Cô  : "Nếu là tớ, chắc chắn tớ sẽ ."
Lâm Khê đẩy cô , : "Ai da,   nghĩ chuyện   kỳ lạ ?"
Cô   ghế sofa, lắc lư hai chân, suy nghĩ cẩn thận và : "Cậu  trực giác của tớ  chính xác mà đúng . Thật  tớ nghĩ    đánh giá cao tớ, loại ánh mắt si mê khi quan sát một tác phẩm nghệ thuật sẽ  thể  giả . Coi như là  thì cũng sẽ  bao giờ cường điệu thái quá giống của bọn họ."
Ngay cả khi đó là Johnny thì cũng .
Lúc đầu Lâm Khê quả thật  chút kích động nhưng  khi lấy  bình tĩnh thì  bắt đầu suy nghĩ.
Cô nghĩ, cho dù  là Titian - cha đẻ của tranh sơn dầu   mặt cô thì  lẽ cũng sẽ  kích động đến thế.
"Cậu  xuất sắc mà..."
Triệu Ức Tuyết  đồng tình với Lâm Khê, : "Anh  là họa sĩ tài năng và tinh tế nhất mà tớ từng gặp,    vẫn luôn  tự tin ? Sao đột nhiên   tự hoài nghi bản  như thế? Hơn nữa    cần   dối , vợ   đang ở đây mà. Chỉ còn hơn hai tháng nữa sẽ đến Triển lãm tranh Firenze , nếu bọn họ lừa dối   khi   đến đó thì  chuyện sẽ  vạch trần thôi."
Cô   nghĩ họ lừa Lâm Khê.
 Lâm Khê  cảm thấy, trực giác mách bảo với cô rằng  gì đó  đúng lắm.
Lúc  Lâm Khê cảm thấy vô cùng hoang mang. Buổi chiều cô  chuyện với tổ công tác triển lãm tranh,  đó đến công ty của Lương Triệu Thành.