Giọng  khàn   nhiều,   thêm: “Chờ lâu lắm ? Em  thấy buồn chán ?”
Lâm Khê lắc đầu,  đầu  thoáng qua đồ ăn vặt  bàn, hừ nhẹ một tiếng, hạ giọng : “Không ,  cô gái xinh  lúc thì bưng  rót nước, lúc  lấy đồ ăn vặt cho em,   buồn bực  chứ? Bình thường   cô  cũng chăm sóc  chu đáo như  đúng ?”
Lương Triệu Thành: ?
Lâm Khê  phản ứng     gì của  thì  thể đoán sơ qua  vấn đề.
Hiện giờ những cô gái  nhiều thủ đoạn tinh vi đến như  luôn ?
“Hôm nay   thể tan  sớm ?”
Lâm Khê   ý định tiếp tục chủ đề , việc  vẫn nên trở về nhà   : “Em đến đón  tan , em mời   ăn  ? Tối nay em nấu mì cho  ăn nha?”
“Ừm,  thôi.”
Lương Triệu Thành  hỏi cô  chuyện gì, nhưng suy nghĩ một lúc  cũng quyết định về nhà   .
Trước khi , Lâm Khê còn lấy đồ ăn vặt  bàn theo.
Lúc rời khỏi công ty, Lâm Khê kéo cánh tay , Lương Triệu Thành  chút   tự nhiên, nhưng khi cúi đầu thì  thấy vẻ mặt giống như tiểu hồ ly của cô, lúc   lập tức tùy ý cho cô kéo.
Từ văn phòng của    ngoài, đôi mắt của mấy  trong công ty suýt chút nữa  rớt xuống đất.
Có điều    bản lĩnh , rõ ràng ngay từ đầu    tự nhiên nhưng những  khác   thể thấy bất kỳ điều gì khác lạ   .
Vừa  khỏi công ty Lâm Khê lập tức rút tay , Lương Triệu Thành bình tĩnh  cô.
Lúc  nếu    vấn đề gì thì Lương Triệu Thành chắc chắn sẽ   là Lương Triệu Thành.
Không đợi đến khi về nhà, ngay khi  mở cửa lên xe,  lập tức  sang hỏi cô: “Lúc nãy em   là  ý gì?”
“Hả?” Lâm Khê giả ngu.
Anh : “Cô gái xinh  nào?”
“À, em   nhiều vấn đề  hỏi.”
Lâm Khê nghiêm túc : “Chúng  nên trở về nhà   .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-471.html.]
Vấn đề ở đây  dừng ở chỗ cô gái xinh  đó thôi.
Khi về đến nhà, hai  chào hỏi thím Ngô  đó lập tức lên lầu.
Lâm Khê nghiêm túc rửa tay,  quần áo, pha   mới bày  tư thế nghiêm túc  chuyện.
Lương Triệu Thành: ?
Có điều Lâm Khê cũng   vòng vo.
Cô   quanh co với , càng   giống như những tiểu tình nhân của cha cô. Dùng tất cả thủ đoạn để giành chiến thắng và trói buộc trái tim của đàn ông. Cô chắc chắn nếu ở cuộc sống thực sự cô cũng sẽ   như vật chứ đừng  đến việc bây giờ bản  đang xuyên đến thời kỳ thập niên chín mươi như thế .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nguyễn Ngôn …”
Lâm Khê : “Là sinh viên đại học mà công ty của  tuyển dụng  năm ngoái đúng ? Anh  thể cho em  ấn tượng của  về cô  ? Cô   chức vụ gì trong công ty của  thế?”
Lương Triệu Thành nhíu mày.
Anh đương nhiên  ngại việc Lâm Khê nhúng tay  chuyện của công ty  mà chỉ nghiêm túc trả lời cô: “Cô  chỉ là trợ lý thiết kế của công ty  thôi, lúc mới  công ty  tham gia hỗ trợ vài dự án. Bởi vì cô  việc cẩn thận và  nguyên tắc nên hai tháng nay, Triệu Bắc  bắt đầu cho cô  tham gia lên ý tưởng  một  dự án.”
“Khả năng  việc của cô    ?”
“Có.”
Không hiểu , Lâm Khê đột nhiên cảm thấy  chút kỳ lạ.
Trong đầu cô  hiện lên dáng vẻ của Nguyễn Ngôn , cách ăn mặc, xử lý tinh tế đến mức  thể  thấy một chút sợi tóc dư thừa nào,  khéo léo   lộ  vẻ dịu dàng uyển chuyển. Váy vóc và cả phong cách trang điểm nhẹ nhàng, cho dù đặt ở thời đại của cô thì lúc cô    ngoài chắc chắn sẽ là tâm điểm chú ý, phong cách mang  hướng   Hàn Thị.
Sau đó, Triệu Bắc  cô   tính cách  phóng khoáng, lúc uống rượu  thể một  hạ gục tất cả  .
Năng lực  việc cũng  .
Có thể nhận  sự công nhận của   thì cô   thực sự  .
Một sinh viên đại học mới  nghiệp nửa năm mà   thể thuần thục tất cả các khía cạnh của công ty  ?
Sau đó, cô đột nhiên nghĩ về khoảnh khắc khi cô  đặt tách  xuống, trong lòng cô chợt sinh  ảo giác.
Cô   giống với vẻ ngoài của , nhưng trong khoảnh khắc cúi đầu, sườn mặt cô  thực sự  một chút bóng dáng của chính cô.
Điều  khiến cô càng cảm thấy kỳ lạ hơn.