Hạ Hướng Viễn chậm rãi : "Em gọi điện thoại cho , chắc hẳn với cách  của Lương Triệu Thành thì những gì  thể điều tra  cũng  điều tra . Hiện tại  tìm  là em chứ    , dùng thủ đoạn của   để đối phó với , để  tránh xa em càng xa càng ,  thì chắc hẳn em cũng   gặp mặt  một  đúng ?"
Lâm Khê: Hạ Hướng Viễn  thật đê tiện mà!
Lời    yên lành thốt  từ miệng   hết   tới  khác đều  thể khiến   cảm thấy chán ghét... Tại   đây cô    phát hiện  điểm      chứ!
Cô  đầu  thoáng qua Lương Triệu Thành đang  những gì Hạ Hướng Viễn , sắc mặt   nhanh chóng tối ,  định mở miệng châm biếm Hạ Hướng Viễn một chút thì giọng  Hạ Hướng Viễn  truyền đến.
Anh  : "Anh , Tiểu Khê ,   em đang cố gắng trốn tránh ,    một chút liên quan nào đến  cả. Đối với em,   sớm chỉ còn là quá khứ.  với ,  sẽ  bao giờ bước  khỏi đoạn tình cảm . Tiểu Khê, em  là   bao giờ  ý định  em tổn thương."
"Ngay lúc  đây, em bằng lòng gọi cho  cũng là bởi vì em , cho dù phía   gây   bao nhiêu chuyện nhưng thật   vẫn luôn  cẩn thận và    tổn thương đến em dù chỉ là một chút. Em  rõ ràng một điều, nếu  thật sự   tổn thương đến em thì     cần   nhiều như , chỉ cần  bảo Nguyễn Ngôn  với em vài câu, cho dù em  rõ Nguyễn Ngôn là   phái qua thì e rằng em sẽ vĩnh viễn  thể sống hạnh phúc trọn vẹn , khó mà trọn vẹn hưởng thụ hạnh phúc hiện tại... Cuối cùng  vẫn  thể buông bỏ."
Bởi vì những gì   mong  là hãy để   bảo vệ và   tổn thương đến cô.
Vốn dĩ lúc đầu Lâm Khê còn  đến nỗi da đầu tê dại.
Lúc  cô thật sự hối hận vì  mở loa ngoài, nhưng nếu  mở loa ngoài thì  giống như đang chột , nhưng mà khi   mấy câu cuối Hạ Hướng Viễn , cô nhíu mày  bỏ quên  giọng  .
"Anh bảo cô   mấy câu gì?" Cô .
Thật  trong lòng cô  loáng thoáng đoán .
Chuyện gì   từ miệng Nguyễn Ngôn   lực sát thương lớn như  chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-477.html.]
Chỉ cần Nguyễn Ngôn  với cô, cô  mới là vợ của Lương Triệu Thành, nếu   sự xuất hiện của cô, kiếp  cô   gả cho Lương Triệu Thành, thậm chí bọn họ còn  mấy đứa con, chắc chắn cô sẽ  thể chấp nhận  chuyện .
Cho dù đời  và đời   sớm khác biệt   nhưng trong lòng cô vẫn sẽ  một cái gai cắm  thật sâu.
"Em  mà!"
Hạ Hướng Viễn : "    như , nếu như   thế thì  chẳng khác nào cha ,  lúc   dùng cờ b.ạ.c c.h.é.m một d.a.o  tình yêu của  và em cả. Như thế chẳng khác nào tự tay cắm thêm một d.a.o  hạnh phúc hiện tại của em,  sẽ   như ."
"Tiểu Khê,  thời điểm đó, em  qua đời từ lâu nên   nhiều chuyện xảy   đó mà em  ! Tiểu Dã, Lương Triệu Thành... Thật      thể chờ đợi, nhưng  vẫn luôn  thử một  nữa. Chúng  hãy  gặp ,  sẽ  cho em ."
Lâm Khê mím môi.
Bởi vì câu  của "thật      thể chờ đợi" của  ,  hiểu  lòng cô trở nên nặng trĩu, sự bất an dâng lên vô cùng mạnh mẽ.
Cô đưa tay nắm lấy bàn tay đang vươn  của Lương Triệu Thành,  với  bên  điện thoại: "Được thôi,   địa chỉ và thời gian ."
Giọng  của Hạ Hướng Viễn truyền qua điện thoại, dường như mang theo một chút mệt mỏi,   : "Ngay tối nay, nhà hàng Blue Garden  đường Liễu Viên, đó là một nhà hàng   đầu tư,  sẽ kêu  thu xếp . Anh sợ rằng qua đêm nay  sẽ hối hận, em  đấy, với loại phẩm cách cao quý  mà   những việc tác hợp cho  khác,   lúc nào cũng xảy  chuyện ,   lúc nào  cũng nguyện ý ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Vốn dĩ tâm trạng Lâm Khê đang  nặng nề,  khi  xong những lời  của  , cô chỉ  chửi thề.
Cô cúp điện thoại,  đầu  lập tức  thấy gương mặt đen như than của Lương Triệu Thành.
Cô  cần đoán cũng , lúc  Lương Triệu Thành nhất định đang thấy hối hận  c.h.ế.t vì  chấp nhận để cô xử lý chuyện , sợ rằng trong đầu  còn nảy  ý nghĩ lập tức phá nát trái tim của Hạ Hướng Viễn nữa kìa.
Lâm Khê thở dài trong lòng, đưa tay ôm lấy cánh tay : "Thật      là  quá mức cố chấp,  đây em vẫn luôn    bất kỳ dây dưa nào đến  , vì thế em  từ chối  chuyện với  ... Điều   lẽ  đúng, ít nhất thì em nên  với   rằng Lâm Khê mà   nhung nhớ hằng đêm  chết."