Lâm Khê nhếch môi , : “Bớt , là vì sức hấp dẫn của ông Quách khá lớn.”
Cô xong thì Triệu Ức Tuyết, một lát lẩm bẩm : “Haiz, Ức Tuyết , mạnh mẽ hơn nữa, thật tận hưởng sắc cũng tệ, tình yêu sự nghiệp bỏ cái nào, nhưng dù thế nào, hợp thì tận hưởng xong thì thôi, đừng tự xem nhẹ , cho dù hợp cũng tuyệt đối là , tiếp tục hưởng thụ sự nghiệp là .”
Triệu Ức Tuyết mà mặt ửng đỏ.
Lời đương nhiên quá khác với quan niệm truyền thống, nhưng hiểu khiến tim đập thình thịch.
Cô khẽ hừ một tiếng: “Miệng ghê thật đấy, lúc và tổng giám đốc Lương ở bên dám nghĩ như ?”
Các cô từng Lâm Khê , ban đầu cô gả cho Lương Triệu Thành là khi bà nội cô lâm chung mà định , xem như là ép duyên.
thì , các cô cũng Lương Triệu Thành vẫn luôn ở nhà họ Lâm, đoán giữa hai khẳng định tình cảm mới thể kết hôn, nếu như tổng giám đốc Lương, thích Lâm Khê như , chẳng lẽ tình cảm thể đột nhiên nảy sinh?
Ngẫm Lâm Khê mà nghĩ như , tổng giám đốc Lương còn ăn cô ư.
Vân Mộng Hạ Vũ
Có đôi khi Triệu Ức Tuyết cảm thấy lời Lâm Khê đều là đạo lý, nhưng đôi khi cảm thấy, cô nàng còn nhỏ mà gả cho Lương Triệu Thành, cô thể bao nhiêu kinh nghiệm chứ, chỉ là lừa bịp , cố tình như cho chắc, còn cô thì cứ tin cô.
Triệu Ức Tuyết xong liền cảm thấy mê , sợ là cô mê hoặc, cô dậy, đưa tay cầm ly nước đầu giường uống cho bình tĩnh một chút.
Lâm Khê Triệu Ức Tuyết như thì bật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-483.html.]
Cô bò , Triệu Ức Tuyết ngẩng đầu lên, chằm chằm Lâm Khê: “Cậu , thật sự là ?”
Lâm Khê .
Triệu Ức Tuyết liền : “Đến cả chuyện trong lòng tớ cũng với , với tớ, chơi .”
Lâm Khê cũng cảm thấy nửa nửa thì thật với Triệu Ức Tuyết.
Không đến quan hệ của hai , từ đáy lòng cô thích Triệu Ức Tuyết, cô thích kiên định và chính kiến dịu dàng, hơn nữa, Quách Tự Văn là cô khiến Triệu Ức Tuyết quen , Triệu Ức Tuyết hỏi cô, chỉ cần ảnh hưởng gì , lý do gì cô .
Cô nghĩ, bèn nghiêm túc : “Là thật, ban đầu là thấy sắc nên nảy lòng tham.”
Triệu Ức Tuyết đang uống ngụm nước, thiếu chút nữa khiến sặc.
Lâm Khê liếc mắt Triệu Ức Tuyết, để ý tới cô trừng , : “Là thật, quen là bởi vì tớ, cũng con , tôn trọng tớ, đối xử với tớ cũng , nhưng ban đầu tớ và tiếp xúc gì. Con thoạt hung dữ lạnh nhạt, cực kỳ kỉ luật, cảm giác đem đến cho cũng cứng rắn cố chấp, tính cách như thể là , nhưng lẽ hợp với tớ. lúc tớ thích , cho nên bèn thử xem , thật sự thì chia tay, tớ giá trị quan khiến nhiều cảm thấy đúng, nhưng tớ thử thì hợp với tớ , thử mà thật sự thích hợp, chẳng lẽ vẫn nhất định ép bản ở bên ?”
Ban đầu Triệu Ức Tuyết còn bất ngờ khi hóng chuyện, thấy lời phía liền im lặng, như đang suy tư gì đó.
Lâm Khê cô , nghiêm túc : “Ức Tuyết, tuy tớ và ông Quách quen lâu hơn , nhưng thật đều là tiếp xúc về mặt công việc, lẽ cũng hiểu nhiều, nhưng cách hành sự và bối cảnh của ông , quan niệm về mặt tình cảm của ông lẽ cũng giống tớ. Ông thích , ông sẽ quá kiềm chế tình cảm của , theo đuổi , đối xử với đều là thuận theo tự nhiên, nhưng đừng mong ông sẽ như một đàn ông, theo đuổi là lấy kết hôn tiền đề, cùng yêu đương, hôn ngủ là sẽ trách nhiệm với . Cho dù trong quá trình vấn đề gì cũng lẽ phớt lờ kết hôn, đa phần là sẽ , quan niệm và tình hình gia đình của ông tớ càng , cho nên tớ mới , nếu thật sự yêu đương với ông thì vẫn là nghiêm túc trách nhiệm với chính , nghiêm túc trách nhiệm với công việc và sự nghiệp của , như sẽ sai.”
Triệu Ức Tuyết cắn môi.
Lâm Khê thở dài, cũng cảm thấy quá mức trầm trọng, định thêm câu gì thì cửa đẩy , thím Ngô : “Ai da, các cháu cái gì đấy, cái gì mà hôn ngủ chịu trách nhiệm, đây là đùa giỡn lưu manh ? Nào cần loại đàn ông chứ?!”