Lúc cô   lời  hiển nhiên vô cùng vui mừng, khoé mày giương cao, đưa tay vỗ vai Lâm Khê: “Sau  chúng  sẽ ở  gần, chắc chắn mỗi ngày chị sẽ đến nhà hai  ăn ké cơm của thím Ngô, vui ?”
Không,  vui!
Khóe miệng Lâm Khê nhếch lên.
Cô  quyết định sẽ phân rõ ranh giới với hai  , cũng là tách  khỏi kiếp , yên  sống cuộc sống của ,  đó hai     mỗi ngày đến nhà bọn họ ăn cơm ké?!
Lương Triệu Thành đưa tay kéo Lâm Khê tới cạnh .
Nhạc Dĩ Mạn cũng chú ý vẻ mặt kỳ lạ của Lâm Khê,  khẽ một tiếng: “Nhìn em kìa, đừng  vui mừng quá, cuộc sống còn dài mà.”
Lâm Khê:
Hai   chơi một mạch đến đầu tháng 5 mới về.
Phía Lương Triệu Thành còn đỡ, tuy   ở cạnh Lâm Khê, nhưng suốt đường đều xử lý công việc, Lâm Khê thật sự mỗi ngày ngoài trừ chơi, vẽ ký họa, thì là thảo luận với nhiếp ảnh gia, chỉnh sửa  ảnh chụp.
Cho nên khi cô trở  Tân An, Vương Nhiên trợ giúp cô ở phòng vẽ giơ quầng thâm mắt về phía cô, tức giận : “Lâm Tiểu Khê,   cảm thấy   quá đáng ? Kéo tớ tới đây  cu li, bản   thì chạy  du sơn ngoạn thủy, chơi hết hai tháng?”
“Một tháng lẻ mười ngày.”
Lâm Khê vội  sáng tỏ.
Vương Nhiên hừ thật mạnh một tiếng.
Lâm Khê thấy quầng thâm mắt của Vương Nhiên cũng  chút  đành lòng và lo lắng, cô  Vương Nhiên  năng lực, cho nên rốt cuộc cô    những gì?
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Khê  quanh bốn phía.
Ngoài mặt là phòng vẽ sạch sẽ ngăn nắp, bên trong là một đống bản thảo chất đầy, hẳn là bản thảo hỏng,  bàn là việc cũng  từng xấp từng xấp phác thảo, tuy rằng là bày , nhưng vô cùng chỉnh tề  trật tự,   đầu  bảng tiến độ công việc  tường, thấy tập ba “Chuyến du lịch kỳ diệu ung dung”, tiến độ  đó  “ thành bản thảo thô”, khóe miệng nhịn   mà nhếch lên.
Đó là bản thảo cho Nhà xuất bản Văn hóa Tân An.
Từ khi xuất bản tập tranh đầu tiên  năm lớp 12, doanh   tệ, thậm chí thành sách   của thư viện tiểu học, cấp hai và cấp ba trong cả nước, phía Nhà xuất bản Văn hóa vẫn luôn tiếp xúc với cô, bắt đầu xuất bản tập tranh về các chủ đề khác . Mấy năm qua  xuất bản vài tập tranh theo bộ, ban đầu chỉ là tự cô vẽ,  đó  tuyển hai trợ lý, nhưng cô vẫn mỗi học kỳ xuất bản một quyển như thường.
Cô nghĩ đến gì đó,   lấy sổ sách và bảng chi tiết của phòng vẽ tranh  xem, thấy tranh vẽ và bản thảo bán  của tháng  nhiều hơn so với nửa năm .
“Việc đó…”
Lâm Khê  , thật   cần liều mạng như , từ từ  là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-492.html.]
 tính Vương Nhiên là  hùng hùng hổ hổ,  việc vô cùng nhiệt tình, cho nên đời  cô  mới  thể thành công như , trở thành một trong  thương nhân về trang và là một trong những  môi giới ưu tú nhất nước Hoa?
Cho nên lời  khỏi miệng  biến thành: “Cậu giỏi quá đấy Vương Nhiên, một tháng mà    thành công việc của phòng vẽ trong một năm. Không cần nhắc đến tiền lương gì nữa, tớ chia lợi nhuận cho , tiền nhuận bút tháng  của tập tranh và bản thảo trừ  chi phí hằng ngày của phòng vẽ, chia  năm phần.”
Vương Nhiên khẽ hừ một tiếng, tức giận : “Cậu cứ ỷ    tiền.”
Chỉ là  xong   vui vẻ  mặt, bởi vì bản  cô  chịu , nhưng  rõ là kiếm  bao nhiêu tiền,  : “Không cần năm phần, ba phần là .”
“Tùy .”
Lâm Khê cũng  tranh luận việc  với cô , bèn kéo cô  đến xem ảnh chụp trong một tháng , : “Cậu   ảnh  xem, chọn một tấm xem  linh cảm gì , cấu tứ tác phẩm  nghiệp, nếu  cảm giác cũng  thể tìm  cùng  tự   một chuyến, quá .”
Số ảnh cô đem đến phòng  việc đa phần là cô tự  chụp.
Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp thì là ảnh chụp chung của cô và Lương Triệu Thành.
Vương Nhiên  thấy ảnh chụp, quả nhiên lực chú ý lập tức  dời , Lâm Khê thì thở phào nhẹ nhõm.
Lúc  xem như cô   vì  kiếp  Vương Nhiên rõ ràng xuất sắc như , nhà nghệ thuật ký với cô sẽ mắng cô “máu lạnh”, “xem  như máy móc”, thường mắng thành cãi cọ, nhưng hôm khác là  thể  hoà,  việc với Vương Nhiên,  nhiều lúc nhà nghệ thuật   tư tưởng gì cũng   chịu áp lực lớn.
Hai  cùng  chọn ảnh chụp,  chọn ảnh  thảo luận chủ đề của tập tranh tiếp theo.
 đến khi  quyết định chủ đề xong, hai  cùng  hẹn biên tập của nhà xuất bản để thảo luận, lúc họp trong phòng  việc, Lâm Khê  đột nhiên buồn nôn, đến khi họp xong, Vương Nhiên hỏi   Lâm Khê  chuyện gì , Lâm Khê lắc đầu.
Tuy tuổi cô cũng  tính là lớn, nhưng    kết hôn nhiều năm, trong đó   mấy năm từng thảo luận với Lương Triệu Thành    con, lúc  tình huống bản  là như thế nào, trong lòng đại khái cũng  rõ.
Cô : “Không , tớ  khám bác sĩ.”
Ngẫm   : “Vương Nhiên, tớ thấy chúng   nhất thiết quyết định thời gian của tập tranh tiếp theo gấp như , nêu  kịp, chủ đề của tập  chúng   thể để đấy, chờ  khi nộp tác phẩm  nghiệp xong, nghỉ hè  thành là .”
Vương Nhiên thì cảm thấy hiện tại mới đầu tháng năm, tháng sáu nộp bản thảo, thời gian hai tháng, hai  cộng  còn  trợ lý,   kịp thời gian.
Lâm Khê   gì đó, nhưng ngẫm  vẫn cảm thấy chờ khi khám xong   .
Buổi chiều Lâm Khê  khám,  trong bệnh viện một lát chờ kết quả.
Quả nhiên như cô dự đoán.
Cô gọi điện thoại cho Lương Triệu Thành ngay trong bệnh viện.
Buổi tối lúc ăn cơm, Lương Triệu Thành  với Vương Nhiên: “Mấy tháng tới Tiểu Khê sẽ  đến phòng vẽ nữa, chuyện ở phòng vẽ đành phiền cô.”
Vương Nhiên: ???