“Mấy tháng  đến phòng vẽ.”
Vương Nhiên đen mặt,  màng đến Lương Triệu Thành  bên cạnh luôn khiến cô  kiềm chế, lớn tiếng : “Lâm Tiểu Khê, đó là phòng vẽ của ,  mở phòng vẽ chẳng lẽ chỉ là chơi đùa ?”
Lâm Khê  bên cạnh cô ,    dựa gần   chuyện với cô, cô  lớn tiếng như , lỗ tai sắp  cô  oanh tạc mà nổ vang một trận.
“Không, đương nhiên   .”
Lâm Khê ngượng ngùng .
Tuy cô  triển khai hoạt động phòng vẽ  một cách nhanh chóng, nhưng chuyện nên  đều  .
Quan trọng nhất chính là, cô kinh doanh  chỉ  phòng vẽ, còn  đầu tư hoa viên ba tầng của phòng vẽ, đồ cất giữ trong phòng vẽ mà mấy năm nay cô thu mua, hiện tại cũng  vội bán, tương lai bán sẽ càng  giá, mấy thứ   cần gấp, đây cũng là nguyên nhân vì  cô bày mấy tác phẩm của những họa sĩ  chút tiếng tăm gì. Cô  vội bán,  như kinh doanh hành lang triển lãm tranh, thuận tiện vận hành phòng  việc là .
Vương Nhiên vô cùng đau lòng, : “Lâm Tiểu Khê, bao nhiêu tiền cũng  đủ cho  phá như thế, tớ thấy  xuất bản mấy tập tranh theo bộ, tiền bản quyền còn  đủ duy trì chi tiêu hằng ngày và trả cho hai trợ lý nhỉ? Cũng chính vì toà nhà  là của , nếu  tiền kiếm  sợ là  đủ trả tiền thuê và thu mua tác phẩm!”
“Ai da, phòng vẽ vẫn lỗ hả?”
Thím Ngô bưng lên một món,  xuống, nhịn   : “Ai da, Tiểu Khê, phòng vẽ của cháu nhiều tranh như , thím thấy một bức cũng  bán  mấy trăm, hơn một ngàn đồng đấy, thật  thím thấy họ vẽ một bức, mấy ngày là vẽ xong ,   bán quá đắt nên mới  bán ?”
Lâm Khê nhe răng,  hổ  .
“Vậy thì  .”
Vương Nhiên  đầu nghiêm túc giải thích với Thím Ngô, : “Là Tiểu Khê   vận hành mà thôi, cháu  chứ, cứ tìm mấy khách hàng của  Lương,  rảnh dẫn bọn họ  dạo vài vòng, tranh gì cũng  thể bán .”
Lương Triệu Thành:
Anh chỉ xem như   thấy.
Vương Nhiên   với thím Ngô: “Những bức tranh đó   vấn đề gì, là Tiểu Khê thật sự quá mức tùy ý, cháu  biên tập của nhà xuất bản , tập tranh của   bán  chạy, mỗi  xuất bản, những  đó đều  ngừng thúc giục  sách.  Lâm Khê một hai tháng chỉ  thể vẽ một tập, gượng ép đến nỗi  ngâm đến nửa năm bảy tám tháng mới  một tập, cũng  tránh khỏi lười biếng.”
Nói xong  trừng Lâm Khê: “Đừng  với tớ gì mà   linh cảm, mấy ngày  tớ  thảo luận với ,  chỉ thuận miệng là  thể   vô  sự sáng tạo, hẳn là trong lòng  hiểu rõ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-493.html.]
Lâm Khê:
Cô  mở miệng,    gì đó, thím Ngô  thở dài : “Ai da, thím  Tiểu Khê  chiều hư mà! Thế thì đúng là Tiểu Khê  ! Có điều hiện tại cũng   cách nào, tuy kiếm tiền quan trọng, nhưng Tiểu Khê cũng  thiếu tiền, một năm , khẳng định là   đến phòng vẽ, vẫn là  phiền Tiểu Nhiên cháu.”
Nói xong còn gắp riêng một cái đùi gà đặt  bát Vương Nhiên, : “Haiz, cháu thật là, sắp xuất ngoại còn  Tiểu Khê liên lụy, ăn nhiều một chút,   đến chỗ xa như ,   món của thím Ngô để ăn nữa.”
Vương Nhiên: ???
Vương Nhiên đang trợn mắt há hốc mồm, thím Ngô   đầu  Lâm Khê, tiếp tục lải nhải: “Tiểu Khê,   cháu tuyển hai trợ lý ? Đừng để Tiểu Nhiên quá vất vả, cháu  thể đến phòng vẽ,  chuyện gì thì gọi trợ lý đến nhà  dạy bọn họ.”
Phòng vẽ của cô,    thể đến hả?
Vương Nhiên cạn lời, cứng họng một lát  vẫn căm giận gào lên, chẳng lẽ  kỵ tuổi hả?
Thật  cô  cũng , Tân An và Hồng Kông đều  mê tín,   phá tứ cựu*    phá nữa chứ?
*Là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa. Bốn điều cần tiêu diệt  là tất cả "tư duy cũ", tất cả "văn hóa cũ", tất cả "thói quen", tất cả "phong tục cũ" tại Trung Quốc.
Mọi   Vương Nhiên gào xong thì yên lặng tập thể.
Cuối cùng vẫn là thím Ngô : “Tiểu Nhiên , cháu   hả, Tiểu Khê mang thai . Việc  là   Tiểu Khê tự   với  khác đó, lúc nó  mở phòng vẽ, trong thôn  một  phụ nữ bụng to đến xem phòng vẽ của nó,  là  giúp nó kiếm tiền, chỉ nhận tiền lương bằng một nửa  khác là . Tiểu Khê kiên quyết  đồng ý,   thuốc màu trong phòng vẽ   đối với  lớn, nhưng đối với đứa trẻ trong bụng thì  độc,   chừng tương lai đứa trẻ sẽ  vấn đề gì đó. Ai da bậy bậy, dù  thì, đừng  là phòng vẽ, dù là tranh trong nhà cũng  gom  đặt  lầu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Nhiên há to miệng,  Lâm Khê,   thím Ngô,  đó   về phía Lâm Khê, từ mặt cô  chằm chằm đến bụng cô, lẩm bẩm : “Con?”
Giống như nhất thời   cách nào tiêu hóa tin tức .
Tiếp theo “rầm” một tiếng, Vương Nhiên đánh một quyền lên bàn, dọa Lâm Khê và   giật .
Sau đó Vương Nhiên đột nhiên thu tay,  ngây ngô một lát,   bắt lấy tay Lâm Khê, : “Hoá   mang thai ,   sớm chứ,   đến phòng vẽ thì  đến phòng vẽ, tớ  ,   là tập tranh thôi ? Tớ  , đừng  là tập tranh, dù là tác phẩm  nghiệp của , tớ cũng  thể  cùng ,   thì gọi Minh Minh và Ức Tuyết cùng đến giúp,   là con trai  con gái ? Khi nào sinh ? Lúc đó tớ còn ở trong nước chứ?”
Mọi :
Khóe miệng Tiểu Dã co giật mạnh.
Kiến thức cơ bản của     kém hơn cả  thế?