Lâm Khê  một tràng tiếng  của con đánh thức.
Trước tiên cô còn ý thức mơ hồ, nhưng cô như nghĩ  gì đó, đột nhiên mở mắt , chống dậy  nâng  lên,   ngờ  động là một cơn đau dữ dội và   sức lực. Cô ngẩn ngơ,  màu trắng ở vách tường đối diện mới nhớ tới  đang ở nơi nào, hiện tại là lúc nào.
Lúc nào?
Ánh mặt trời bên ngoài từ ngoài cửa sổ chiếu , chiếu lên giường bệnh màu trắng, ấm áp sạch sẽ.
Cô  đầu,  thấy y tá đang ôm một bọc tã lót, y tá đối diện với Lương Triệu Thành đang , đang cúi đầu nhíu mày   trong bọc tã , tiếng  hiển nhiên là từ trong tã  truyền tới.
Tim Lâm Khê d.a.o động.
Như trong lòng  cảm ứng, Lương Triệu Thành  đầu  về phía cô,  đó vẻ mặt thả lỏng, bước nhanh vài bước đến  giường cô,  xuống  cô, dịu dàng : “Tiểu Khê, em tỉnh  , đánh thức em  ?”
Lâm Khê lắc đầu, ánh mắt   về phía bọc tã  tay y tá.
Y tá nhận thấy ánh mắt của cô bèn ôm bọc tã lót mỉm   tới  giường, Lâm Khê chậm rãi  dậy, y tá đưa đứa bé  , cũng   liệu    cảm giác  gì  , ban đầu oa oa  lớn tiếng thế mà  ngừng .
Y tá bế nó nở nụ  với Lâm Khê: “Chị Lương,  nè, con trai của cô, thằng bé thật  tinh thần, tiếng  vô cùng lớn.”
Lâm Khê: Nghe thấy .
Sau đó y tá dạy Lâm Khê bế con, cho b.ú như thế nào,  điều  đầu tiên cũng   sữa gì, chỉ là chơi với con một lát,  đó y tá bế nó .
“Tiểu Khê.”
Y tá đưa con rời , trong phòng bệnh chỉ còn  Lương Triệu Thành và Lâm Khê.
Lương Triệu Thành gọi Lâm Khê một tiếng,    thôi.
Lâm Khê  ,     gì, chỉ đưa tay chạm  cô,  đó xoay  rót cho cô một ly  gạo rang*.
*Gốc 炒米茶:  tác dụng bổ tỳ vị,  ấm bụng.
Cơ thể Lâm Khê  thoải mái, cũng  vội hỏi  điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-498.html.]
Buổi trưa, Tiểu Dã, thím Ngô và Triệu Ức Tuyết, Tôn Minh Minh cùng  tới thăm Lâm Khê.
Y tá đặc biệt ôm đứa bé tới cho    một hồi, cả đám đều vô cùng mừng rỡ.
Chờ khi y tá ôm đứa bé ,   liền thảo luận nhũ danh của nó.
Thím Ngô : “Ai ui, đứa nhỏ  là phúc tinh trong cuộc đời của các cháu, thím  ,  là cứ gọi là bé Phúc, hoặc là bé Quý .”
Bé Phúc, bé Quý, Lâm Khê đang uống một ngụm  gạo rang, thiếu chút nữa  sặc.
    nó là phúc tinh?
Cô nghĩ như , vì khiến thím Ngô lạc đề chuyện “Phúc”, “Quý” nên cô thuận miệng hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ui trời!”
Thím Ngô : “Cháu vẫn   đấy thôi!”
“Cháu   , hơn 11 giờ tối hôm qua, một chuyến bay tư nhân từ Hoa Thành đến thành phố Bắc xảy  tai nạn! Mọi   máy bay,  ai còn sống!”
Thím Ngô lải nhải: “Hôm qua cháu   viện,  cả Triệu Thành  ngừng gọi điện thoại  nhà,  cái gì mà ông tướng quân  ,  Triệu Thành lập tức đến Hoa Thành,  chuyến bay tư nhân  đến thành phố Bắc. Sáng hôm nay thím  tin tức vẫn  tin  trùng hợp như , hỏi Triệu Thành, quả nhiên chính là chuyến bay  đó!  là nhờ thằng bé Phúc , nếu  ngẫm  việc  lòng thím liền vô cùng lo lắng.”
Thím Ngô lải nhải.
 lời  đó Lâm Khê   lọt, cô ngẩng đầu ngơ ngác mà  về phía Lương Triệu Thành.
Lương Triệu Thành giơ tay nắm tay cô, thấp giọng : “Không ,    chuyến bay đó.”
Hai mắt Lâm Khê  càng ngày càng sưng,  đó nước mắt lập tức rơi xuống.
Cô cúi đầu,  lau nước mắt,  càng lau càng nhiều, nhịn   mà nức nở thành tiếng.
Lương Triệu Thành đưa tay lau giúp cô,  đó liền kéo cô  lòng, trấn an cô, : “Không ,    vẫn ở đây ? Sau   cần lo lắng nữa.”
Thím Ngô thấy Lâm Khê đột nhiên  thì  đưa khăn lông qua  vội : “Ui ui,  cái gì chứ, tiểu tổ tông , cháu mới sinh con,    chứ? Như    mắt    thì ?”