Lâm Khê đưa tay nhận khăn, rời khỏi n.g.ự.c Lương Triệu Thành, lấy khăn lông lau mặt, khịt khịt mũi,  : “Ừm, cháu  , chỉ là cháu   nghĩ  mà sợ.”
“Còn   ?”
Thím Ngô cũng tán đồng: “Ngẫm  việc  chúng  cũng nghĩ mà sợ thật sự. Có điều giờ      ? Cho nên thím  ,   gọi đứa nhỏ  là bé Phúc cho , nhờ  con các cháu đấy.”
Lâm Khê nhếch môi .
Cô   gì, cho dù là   bé Phúc,   , cho dù là   đứa con , cô cũng sẽ  để   chuyến bay .
 trong lòng cô vui mừng nên thuận theo thím Ngô: “Thật may mắn, như ý cát tường mà,  là gọi Tường Tường hoặc là bé Tường .”
“Vậy cũng .” Thím Ngô đồng ý.
Bà  : “Tuy rằng  trực tiếp như bé Phúc, nhưng cũng ,  thì gọi là bé Tường .”
Nhũ danh của bạn nhỏ Lương Dữ Trăn cứ như  mà quyết định.
Điện thoại từ thành phố Bắc  ngừng gọi đến, Lương Triệu Thành ở cùng Lâm Khê hai ngày, cuối cùng ngày thứ ba cũng  xe lửa đến thành phố Bắc.
Lúc  đến, phần lớn thời gian tướng quân Lương đều hôn mê, lúc tỉnh  thì  khi ánh mắt nhiều  đảo qua đám  một vòng thì  chằm chằm về phía cửa, Lương Hằng Nghị thấy , hai mắt đều đỏ lên.
Chờ khi Lương Triệu Thành từ ga xe lửa tới thẳng phòng bệnh,    ở trong phòng bệnh mấy ngày đều  sắc mặt tiều tụy,  thấy  thì  nổi giận, nhưng nghĩ đến tai nạn máy bay , cơn giận chỉ  thể tự  nghẹn ,  trút .
Lương Hằng Nghị dẫn Lương Triệu Thành đến  giường bệnh cha , hai mắt sưng đỏ, thấp giọng : “Cha, Triệu Thành  về.”
Mới đầu tướng quân Lương vẫn như hôn mê.
Nghe con trai cả  xong thì  mở mắt, ánh mắt chậm rãi tập trung, tìm kiếm trong đám , cuối cùng  chằm chằm   con thứ.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Triệu Thành.” Ông  yếu ớt gọi.
“Cha.”
“Triệu Thành.”
Tay ông  giơ tay  từ trong chăn, run rẩy mà chuyển động, Lương Triệu Thành đưa tay qua, ông  một tay cầm lấy tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-499.html.]
“Xin .”
Ông  chậm rãi , thật      tiếng gì, chỉ  thể từ giọng  yếu ớt cộng với khẩu hình mà phán đoán.
Ông   con thứ của ,   chằm chằm, như  tìm gì đó từ  mặt , một hồi lâu , ông  thở hổn hển mấy   mới tiếp tục hỏi : “Con cứ  chịu  với cha,  khi lâm chung,  khi lâm chung rốt cuộc  con   gì với con, rốt cuộc bà   gì với con, một câu cũng  để  ? Bởi vì hận cha, cho nên vẫn luôn  chịu  ? Còn hận cha ?”
Ông  lẩm bẩm.
Nói xong câu cuối cùng, dường như    là đang   hận ông ,  là  phụ nữ trong trí nhớ hận ông .
Ngần  năm, từ khi vợ qua đời,  đầu tiên ông  đưa  đến bên cạnh,  quật cường,  ánh mắt lạnh nhạt  kiêu ngạo và cố chấp của , ông  hỏi bất kỳ chuyện gì khi   lâm chung,  đều   một lời.
Lương Triệu Thành  ông cụ  giường bệnh.
Anh  sớm  còn hận ông .
Đã từng , nhưng sớm   còn.
“Không .”
Anh : “Con tôn kính cha,  tôn kính.”
Là một quân nhân,  tôn kính ông , đây cũng là nguyên nhân mỗi   vẫn chịu trở về thăm ông .
Loại tình cảm , gần như là tê liệt.
 khi thật sự bình tĩnh , khi   thể tự nhiên xem xét  rõ ràng  tình cảm và cảm xúc,    thể thản nhiên đối mặt với ông .
“Chỉ là…”
Anh dừng một chút mới  tiếp: “Bà   nhắc đến cha,  cùng, bà  vẫn đang  về mấy việc khi bà  còn bé. Lời cuối của bà  cũng    với cha.”
Khi đó  năm tuổi.
Rất nhiều chuyện  cho rằng  chút mơ hồ  rõ, hiện tại  đột nhiên rõ ràng.
Cuối cùng bà  cũng  từng tỉnh  một , trạng thái tinh thần vẫn khá , lúc  chuyện với  luôn mang theo nụ , dịu dàng yên tĩnh,  với   nhiều chuyện khi bà  còn bé, nhắc đến bà nội của Lâm Khê, khi đó bà cụ Lâm còn là bảo mẫu của bà , phụ trách chăm sóc bà , dẫn bà   ngoài chơi, cũng  về mấy việc bà  nghịch ngợm.