Bà ba tuổi  cao, Lâm Khê bảo Trần Dã đưa bà về, chờ bọn họ  cửa,  đó  tự  lên lầu.
“Chị!”
Lâm Khê đang ở đại sảnh nhỏ luyện  chữ, liền  thấy âm thanh “Thùng thùng” lên lầu, tiếp theo là tiếng kêu la của Trần Dã.
Cô  đầu, : “Sao   ngoài chơi trong thôn một lát ?”
Trần Dã trả lời câu hỏi của cô, : “Là bà ba kêu em trở về, bà   yên tâm chị. Chị, chị   chứ?”
Bà ba bảo  hai ngày nữa nên thường xuyên ở bên cạnh chị gái, đừng để cho Trương Tú Mai và Chu Lai Căn tới bắt nạt cô.
“Không  gì.”
Lâm Khê  : “Chị chỉ đang ở  hợp đồng thuê nhà thôi, em  xem, đây là  cho  nhà họ Chu đấy.”
Cô đoán  nhà họ Chu nếu  cứu vãn  tình hình hiện tại,  khả năng cao sẽ trả tiền thuê nhà, nhưng mà mặc kệ bọn họ  nghĩ như   , cô cứ  cho bọn họ một phần “hợp thuê nhà”mà bọn họ   khả năng kham nổi nhưng vẫn  nhận.
Trần Dã  qua một cái,    hứng thú gì,  vui : “Vì   cho bọn họ thuê nhà? Chị,  cái bộ dạng    hổ  của bọn họ, chị cho bọn họ thuê nhà, bọn họ cuối cùng cũng sẽ  trả tiền cho chị , đến lúc đó còn    một  hai nháo ba thắt cổ , phiền  chết.”
Lâm Khê   một cái,  biểu tình tức giận buồn bực của , thở dài trong lòng.
Đứa nhỏ  chỉ sợ là  nghẹn khuất, lo lắng hơn một tháng trời .
Mới chỉ là thằng nhóc mười tuổi.
Cũng   nếu thật phát sinh theo hướng  trong mộng, “Lâm Khê”  khi bệnh chết, đứa nhỏ  trong giấc mộng  sẽ biến thành cái dạng gì, dù  cũng   nhiều  giống Lương Triệu Thành.
Vừa ngẫm  Lâm Khê liền cảm thấy khó chịu.
Chỉ mới ngắn ngủn mấy ngày, cô   còn cảm giác ràng buộc gì với nơi  nữa , nhưng đối với  “em trai”  cũng nảy sinh  cảm giác “trách nhiệm”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-53.html.]
Cô xoay  giúp  vuốt quần áo.
Áo thun xám ngắn tay  nhỏ hơn một khúc, còn  một vài vết bẩn và vết rách.
Mấy tháng nay phỏng chừng cũng   ai giúp đứa nhỏ  xử lý.
Tim cô bủn rủn một trận, : “Yên tâm, sẽ  thật sự cho bọn họ thuê nhà,  tiền thuê mà em thấy     chỉ là sách lược mà thôi. Tiểu Dã, em  nhớ kỹ, chuyện chúng  thật sự   là chuyện gì,  thể cứ đụng  chuyện gì là cầm gậy lên  đánh  ,  như   đôi khi cũng  thể xử lý một vài chuyện, nhưng khẳng định sẽ ầm ĩ  khó coi, ồn ào đến đau đầu  chết, hậu quả tương đối nhiều,  đó  tiền cho mượn tám phần là  thu  , cho nên  đôi khi chúng  cũng   đường vòng một chút,  chuyện liền  thể giải quyết một cách êm .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đầu trọc  sợ  nắm tóc.
Cái  tên Chu Lai Căn   vô   âm ngoan còn dơ bẩn, Trương Tú Mai  đối với Chu Lai Căn  gì  nấy, nếu là cô trực tiếp trở mặt, lên mặt cầm gậy đuổi , chặt đứt  ý nghĩ của bọn họ, tới lúc đó ai  Chu Lai Căn  thể gây  chuyện gì?
Nếu bọn họ ăn vạ nhất quyết   thì ?
Nếu Trương Tú Mai  lấy cái c.h.ế.t để ép buộc thì ? Lâm Khê dám , bà  sợ là thật sự  thể dám tự tử.
Lỡ như bà  c.h.ế.t  Chu Lai Căn  kéo theo hai đứa trẻ tới   cửa nhà cô thì ?
Dù    đúng thật là  ruột “Lâm Khê”, ở thời điểm cô bệnh nặng còn đến đây chăm sóc cô hai tháng.
Hiện tại cô hết bệnh , liền cường ngạnh mà bắt   cuốn gói chạy lấy .
Còn   nhà họ Hạ bên  cũng   buộc đến đường cùng.
Lỡ như  nhà họ Chu  buộc đến  màng tất cả, liên hợp với  nhà họ Hạ, cùng  ở bên ngoài rải lời đồn,  cô trong  thời gian   cùng Hạ Hướng Viễn phát sinh  những chuyện gì, còn  đám dân cờ b.ạ.c du côn vô  đằng  lưng  nhà họ Hạ nữa, đôi mắt của bọn họ sợ là cũng đang  chằm chằm  nhà của cô, ai    thể tìm tới bọn họ   chuyện gì?
Bị thúc đẩy bởi lợi ích to lớn, Chu Lai Căn rõ ràng cũng   là   ý thức pháp luật, lỡ như ông   mua chuộc   chuyện gì, Lâm Khê cũng  hiếm lạ.
Nguyên chủ thật sự là quá đáng thương.
Cô lắc đầu, thở dài,  túm quần áo của Trần Dã, : “Mọi chuyện đều xong xuôi hết , Tiểu Dã, ngày mai chúng  cùng   dạo  , chị tính mua thêm một vài bộ quần áo nữa.”