Hai thấy động tĩnh ở cầu thang liền đầu về phía Lâm Khê. Nhìn thấy Lâm Khê, cô con gái nhỏ Đồng Đồng cao hứng hô một tiếng “Chị Lâm”, cô bé buông xuống quần áo tay đó chạy về phía Lâm Khê.
Nhìn dáng vẻ, vẻ cảm tình với “Lâm khê” tồi.
Chờ cô gái nhỏ chạy đến bên , Lâm Khê sờ đầu cô bé, từ trong hộp ngắt một quả nho để lên tay bé, : “Đã rửa sạch sẽ .”
Cô gái nhỏ liền vui mừng nhét miệng, Lâm Khê đặt cái hộp đặt tay cô bé.
Tôn Văn Thục cũng đây.
Dì : “Tiểu Khê , hôm nay tới đây? Tới đây thì tới đây, còn mang theo đồ cái gì?”
Dì tươi ấm áp mang theo chụt quan tâm chân thành, cũng là kiểu khách sáo.
Lâm Khê cũng : “Là ngày hôm qua mua , sẵn tiện hôm nay tới đây tìm dì Tôn chuyện nên mang qua cho Đồng Đồng và Huệ Huệ nếm thử. Huệ Huệ ? Đi ngoài chơi ?”
“Đang ở trong phòng bài tập hè đấy, mau trong phòng .”
“Tiểu Khê, dì thấy hôm nay sắc mặt cháu tồi, thể hơn nhiều ?”
Tôn Văn Thục chuyện tiếp đón cô nhà.
Lầu hai tổng cộng ba phòng và một cái ban công, ban công gắn lán che, phòng bếp cũng ở nơi đó, một tầng lầu cùng xài chung.
Nhà Tôn Văn Thục thuê hai phòng, một phòng cho vợ chồng hai ở, phòng còn thì chia , một nửa dùng để phòng khách, nửa dùng để phòng ngủ cho Huệ Huệ và Đồng Đồng.
Mấy họ , Huệ Huệ đang bàn ăn chữ.
Cô bé ngẩng đầu lên, thấy Lâm Khê liền lên, gọi cô một tiếng “chị Lâm”.
Khác với vẻ mềm mại đáng yêu của Đồng Đồng, Huệ Huệ tuy rằng chỉ lớn hơn Đồng Đồng ba tuổi, nhưng trông thành thục trọng hơn nhiều.
Đồng Đồng để hộp nho tay lên bàn, đẩy đến mặt chị, : “Chị, nè, là chị Lâm mang qua đó.”
Huệ Huệ cúi đầu thoáng qua, đó “Cảm ơn” với Lâm Khê.
Lâm Khê lấy hai chiếc vòng cổ từ trong túi , sợi ngọc trai cho Huệ Huệ, sợi pha lê màu lam cho Đồng Đồng, : “Cái cho các em cầm chơi , nếu hư thì chờ khi nào chị rảnh rỗi lắc tay và kẹp tóc cho.”
Lúc đôi mắt của Huệ Huệ mới sáng lên.
Tôn Văn Thục : “Tiểu Khê, cái vòng cổ ngọc trai đắt ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-56.html.]
Lâm Khê : “Chỉ là một vài hạt hỏng thôi, chỗ cháu vẫn còn, cái cứ cho Huệ Huệ chơi , thể nhiều thứ nho nhỏ.”
Lâm Khê đeo lên cho Huệ Huệ.
Hôm nay Huệ Huệ mặc một cái váy hoa nhỏ màu lam nhạt, hợp với vòng cổ.
Lâm Khê đeo vòng cổ lên cho cô bé, vuốt vuốt, điều chỉnh cổ áo cô bé một chút, đó : “Rất , cái vòng cổ thích hợp cho những cô bé tầm tuổi mang.”
Trong mắt Huệ Huệ đều là ánh sáng, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên.
Mẹ cô bé ngày thường cũng cho cô bé mang trang sức.
“Cháu cứ chiều nó. Huệ Huệ, còn mau cảm ơn chị Lâm.”
Đây là đồng ý .
Huệ Huệ vội vui mừng cảm ơn Lâm Khê.
Trò chuyện mấy câu, Tôn Văn Thục Lâm Khê chuyện , liền bảo Huệ Huệ mang Đồng Đồng ngoài chơi.
Đồng Đồng còn chút vui, Huệ Huệ kéo .
“Tiểu Khê, là chuyện gì với dì ? Có chuyện gì thì cứ thẳng, cần khách khí.”
Huệ Huệ khỏi nhà xong, Tôn Văn Thục Lâm Khê ôn hòa .
Hai ngày nay Tôn Văn Thục qua nhà họ Lâm, nhưng những chuyện của nhà họ Lâm, chuyện của Lâm Khê, cái nên dì đều hết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bởi vì đúng như lời Trần Dã , quan hệ của dì và Trương Tú Mai tồi.
Từ lúc Trương Tú Mai dọn tới đây, hai ở lầu lầu , đều hai đứa con tuổi tác xấp xỉ , Trương Tú Mai ở bên cận với những khác, mỗi ngày đều nhàn rỗi việc gì, nên dì thường xuyên tới đây tâm sự với Trương Tú Mai về những chuyện trong nhà, cũng hỏi thăm về một vài chuyện cuộc sống ở bên , qua một đoạn thời gian, quan hệ cũng tự nhiên mà thiết.
mà Trần Dã thật hiểu lầm Tôn Văn Thục.
Tôn Văn Thục từ lúc bắt đầu thiết hơn với Trương Tú Mai, hai càng lui tới càng , nhưng cũng bởi vì dì thích Trương Tú Mai hai nhất kiến như cố gì cả.
Mà là bởi vì bọn họ vốn dĩ là hàng xóm gần nhất, thứ hai cũng là vì dì quan tâm Lâm Khê.
Trên thực tế, khi bà nội Lâm qua đời cũng nhờ dì , nếu trong khả năng cho phép thì xin nhờ dì chăm sóc Lâm Khê một chút.
Lâm Khê khi bà nội Lâm qua đời thì thể càng ngày càng kém, Trương Tú Mai ban đầu chỉ một bà đến đây, đối xử với Lâm Khê cũng quan tâm săn sóc, Tôn Văn Thục cũng là suy nghĩ cho cô, nên hai bọn họ lúc mới càng ngày càng .