Lương Triệu Thành nhíu mày, ánh mắt đảo qua đôi tay mà Lâm Khê tự chê là kém xa kiếp , thực tế thì trắng nõn mềm mại, vẫn : “Như cũng , để cho hỏi thăm một chút xem nào đáng tin cậy để giới thiệu ?”
“ hỏi thím Ngô một chút cũng , hai ngày nữa là thím Ngô trở về , tạm thời cứ để thím , nếu tìm thì thể sắp xếp một căn phòng trong nhà.”
Lâm Khê đồng ý, cũng nhẹ nhàng thở một , mới hậu tri hậu giác nhớ đến, cô tìm dì giúp việc thi liên quan gì tới ?
Sáng sớm hôm bọn họ mới chuẩn cửa, nghĩ tới lúc gặp cháu trai bà ba là Tiểu Thạch Đầu đang tới tìm Trần Dã chơi.
Trần Dã liền kéo theo nó tới Uỷ ban thôn.
Lâm Khê khi cửa theo thường lệ cầm theo cây dù đen, tuy rằng bây giờ còn sớm nhưng cũng nên quên mất, chờ đến khi trở về thì mặt trời cũng leo tới đỉnh.
Hiện tại mùa hè, mặt trời buổi sáng 9 giờ thể phơi c.h.ế.t .
Trần Dã thấy chị cầm theo một cái dù đen lớn, kỳ quái hỏi: “Chị, chị mang dù theo cái gì?”
“Chống nắng.”
Vẻ mặt của Trần Dã và Tiểu Thạch Đầu như lên mấy chữ “Chị bệnh chứ?”, Lương Triệu Thành cũng qua đây, Lâm Khê vui , “Không thể chị em ? Mặt trời chói như , giang nắng lỡ cảm nắng thì , đương nhiên mang theo dù để chống nắng .”
“Trong nhà mũ rơm ?”
Trần Dã thực cạn lời, , “Cái dù lớn như , chị thế mà cũng chê nặng.”
“ dùng , mũ rơm thì thể che cái gì chứ?”
Mũ rơm chỉ thể che một chút mặt, hiệu quả còn kém, kể tới cánh tay chân cô, một chút cũng che , ích lợi gì?
loại hành vi đúng là kỳ lạ, cô cũng lười giải thích, xong tự kéo dù cửa, để ý tới Trần Dã thầm.
Lâm Khê mang theo Trần Dã, Tiểu Thạch Đầu và Lương Triệu Thành. Bọn họ cùng đến căn nhà cho thuê, Trần Dã lên gọi , Chu Lai Căn và Trương Tú Mai mang theo nụ hàm hậu cùng xuống, đằng còn một đàn ông trẻ tuổi, Chu Gia Lương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-67.html.]
Lâm Khê tới nơi nhiều ngày.
vẫn là đầu tiên thấy Chu Gia Lương.
Diện mạo thế mà còn đoan chính, nhưng nọ , ánh mắt rơi cô, cái loại ánh mắt ôn nhu cùng biểu cảm quan tâm như là dính cô, Lâm Khê gần như lập tức nhận , gương mặt cùng với hình ảnh của cái trong mộng chồng lên , ngay tức khắc cả Lâm Khê đều cảm thấy khó chịu, theo bản năng nhích gần Lương Triệu Thành bên cạnh, lập tức kéo lấy quần áo eo của .
Lương Triệu Thành nhận thấy cô khác thường, cúi đầu cô một cái, đó thoáng qua Chu Gia Lương, ánh mắt lập tức vui.
Anh cũng nhớ đến Trần Dã đó từng qua mưu tính của nhà họ Chu.
Chu Gia Lương cái liếc mắt của mà chân thiếu chút nữa run lên.
Lương Triệu Thành duỗi tay ôm Lâm Khê một chút, nghiêng đầu với cô: “Đi thôi, cần sợ.”
Nói xong cũng buông cô , nhưng duỗi tay nắm lấy bàn tay đang nắm áo của .
Tuy rằng cũng chỉ là một cái nắm tay.
Lâm Khê lập tức quên mất Chu Gia Lương.
Anh tới phía nhưng xúc cảm ấm áp thô ráp tay vẫn còn, thấy ảnh đàn ông đang ở phía che chắn cho cô, còn bàn tay mới nắm tay cô , nắm tay , bàn tay to cũng mất tự nhiên, tim Lâm Khê nhảy nhót một cách dị thường.
Ngoại trừ Trương Tú Mai buồn khổ như , ánh mắt Chu Lai Căn và Chu Gia Lương vẫn luôn dính lên Lâm Khê hoặc của Lương Triệu Thành, hoặc là đảo quanh hai , đối với động tác của hai đương nhiên thấy rõ ràng.
Trong lòng hai đều đau đớn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bởi vì hai , một luôn tìm cách tính kế, cũng cho hôn sự của Lâm Khê và Lương Triệu Thành thành, một từ lúc bà nội Lâm mới qua đời gặp qua bộ dáng khi hai ở cùng , Lâm Khê cực kỳ sợ Lương Triệu Thành, đối với thể trốn liền trốn, trong thời gian , khi Lương Triệu Thành trở về đều đề cập tới chuyện cô và Lương Triệu Thành đính hôn, mà Lương Triệu Thành đối với Lâm Khê, cũng nhớ rõ là đối với cô vẫn luôn lạnh nhạt xa cách, đôi khi thậm chí còn cảm thấy như hung thần ác sát.
hiện tại, đây là chuyện gì xảy ?
Ngay cả Tiểu Thạch Đầu cũng nghiêng đầu Lương Triệu Thành và Lâm Khê một cái, đó thì thầm với Trần Dã, : “Dã Tử, chị cũng với Lương từ khi nào cảm tình như ?”
Trần Dã mới trừng mắt với Chu Lai Căn và Chu Gia Lương, cũng thấy động tác của chị và Lương Triệu Thành, thấy Tiểu Thạch Đầu như , quét liếc chị và Lương Triệu Thành, thấy bộ dáng “E thẹn” của chị , ầy, thầm nghĩ, chị so với còn giả bộ hơn, rã rời : “Thì rể tớ ?”