Tôn Văn Thục   Lâm Khê lên lầu,  đó  sang  với Lương Triệu Thành: “Tiểu Khê xinh  quá,  đây  còn lo lắng tính cách con bé quá yếu đuối, xinh  là họa chứ   phúc, giờ mới  là bản   hiểu con bé.”
Ngưng  một lát  , “Lương tổng,  về      thấy những tin đồn    về Tiểu Khê , thậm chí là chỗ  ruột con bé và nhà họ Chu, chắc chắn là mong chờ Tiểu Khê và   hiềm khích, rơi  tay bọn họ,  thật ban đầu  cũng lo lắng Tiểu Khê quá yếu đuối, thiếu quyết đoán, giờ mới  là   nhầm con bé .”
Cả nhà Tôn Văn Thục là hàng xóm tầng  tầng  với Lương Triệu Thành   hai năm, tuy nhiên Lương Triệu Thành  năng thận trọng, Tôn Văn Thục căn bản   chuyện trò giao tiếp gì với , nhưng chồng của dì , vì là hàng xóm với  lâu , công ty Lương Triệu Thành  một ít hạng mục thì  chia cho Lý Toàn, vì thế ban đầu Tôn Văn Thục gọi Lương Triệu Thành là “đồng chí Lương”,   gọi “Lương tổng” giống như chồng .
“ .”
Lương Triệu Thành .
Ban đầu  cũng lo lắng, nhưng trải qua chuyện mấy ngày hôm nay, còn  buổi sáng cô gặp Hạ Hướng Viễn,     tin tưởng cô.
Anh tin cô , “Không  kiểu tình cảm như  với  , chỉ là hàng xóm từ nhỏ lớn lên cùng  nên  thành quen”,  tin đôi mắt của .
Cô nhắc tới Hạ Hướng Viễn, còn  ánh mắt  Hạ Hướng Viễn  giống như dáng vẻ thẹn thùng  hổ khi  .
Nghĩ đến đây, trái tim   dịu dàng hơn một chút.
Lâm Khê   nhanh, Tôn Văn Thục và Lương Triệu Thành mới   vài câu cô   xuống lầu .
Tôn Văn Thục đưa tiền thuê nhà cho Lâm Khê, cầm lấy giấy nhận tiền cũng   gì nữa chỉ    về,   sân cũng  gọi Huệ Huệ và Đồng Đồng về, chỉ  với Trần Dã một tiếng, dặn  cho Huệ Huệ và Đồng Đồng chơi một lát,  đó đưa hai đứa nó về nhà.
Lâm Khê  thấy Trần Dã bên ngoài đồng ý  vui vẻ cho lắm.
Lâm Khê cầm năm trăm đồng  bàn lên vuốt ve. Năm trăm đồng  nếu mà là  đấy, cũng chỉ là tiền tiêu vặt tùy ý nhét  ví, nhưng giờ đây Lâm Khê vuốt ve nó giống như vuốt ve đồ vẽ yêu quý của , càng hiện thực hơn một chút, giống như vuốt ve tiền.
Cô  híp mắt  với Lương Triệu Thành một tiếng  chuẩn  lên lầu, nhưng    gọi .
“Đợi một chút.”
Anh  xong  xoay   về phòng .
Lâm Khê khó hiểu  .
Đợi một chút thì đợi một chút .
Anh  nhanh   ,  tay cầm một phong bì, đưa cho cô : “Cái  em cầm lấy .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-86.html.]
Lâm Khê kinh ngạc, đây là gì?
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô  nghĩ  là gì, cũng  đoán mà trực tiếp mở , rút  một xấp tiền trong đó,  mấy tờ một trăm đồng, mấy tờ năm mươi đồng, còn  mấy tờ mười đồng, cuối cùng còn  một cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ.
Sổ tiết kiệm?
Cô  ngây ngốc ngẩng đầu  .
Anh : “Chỗ  em giữ lấy,   mỗi tháng  sẽ cố định chuyển tiền  sổ tiết kiệm, ngoài  em  mua đồ gì, trong nhà cần sắm thêm gì thì cứ trực tiếp  với .”
Lâm Khê: ???
Lâm Khê một tay nắm chặt phong bì thư, một tay nắm chặt tiền và sổ tiết kiệm, nhất thời     gì mới .
Cô   nữa nhụt chí .
Tại  nhụt chí?
Bởi vì lúc nấu cơm, cô nảy  ý nghĩ  là thử với  xem , nghĩ như  nên  quyến rũ  một chút, kết quả   cho cô một câu “Đừng suy nghĩ linh tinh”, suy nghĩ đó của cô bỗng chốc  tiêu tan, tuy nhiên lúc tắm rửa nghĩ tới đàn ông ở đây cũng  thể đều như ,  thể tìm   hài hước  tình cảm như kiếp  , hơn nữa kiếp    cô cũng   bạn trai ?
Huống hồ  còn  trai nữa.
Đẹp trai đúng ý cô.
Không hài hước  tình cảm cũng  thể từ từ dạy bảo mà.
Nghĩ như , suy nghĩ “thử xem ”  rục rịch xuất hiện.
Trước mắt thấy sắp phá vỡ lý trí, sủi bong bóng .
Sau đó  đưa cô một xấp tiền và một quyển sổ tiết kiệm,  mỗi tháng sẽ cố định chuyển tiền  đó.
Bạn  thể hẹn hò yêu đương với một  đàn ông bạn quen  lâu, nhưng  mặt mày nghiêm túc nhét cho bạn một cuốn sổ tiết kiệm,  mỗi tháng sẽ cố định cho bạn tiền ?
Quá thực tế , màu hồng cũng ngại ngùng xuất hiện .
Suy nghĩ đó cô bỗng chốc  sụp đổ.