Lương Triệu Thành quả thật tức giận.
Anh tức giận cô, chỉ là tức giận chuyện tùm lum , giờ xử lý những chuyện đều quyết đoán nhanh gọn, còn nữa, loại rác rưởi ngày thường cô thường xuyên qua với cô ?
Vì chút ghét bỏ.
Lại còn thấy cô bỗng nhiên cúi đầu “cchuyện hôn sự quả thực công bằng với , ly hôn lòng bất an”, càng tức giận hơn.
Vốn Hạ Mỹ Liên điên điên rồ rồ như , sợ dọa cô sợ, còn nghĩ nên an ủi cô mấy câu , nhưng thấy mở miệng ngậm miệng đều là “ly hôn”, tức giận đến mức năng gì.
Anh xoay rời , nhưng xoay thì dẫm vũng nước nền nhà, thấy dáng vẻ cúi đầu “ủ rũ”.
Anh bỗng nhiên nhớ đến nhiều chuyện .
Anh đây thật ít thấy cô buồn bã, ít thấy cô trong những ngày tháng khi bà nội cô mất.
từng bất cứ cảm xúc nào, cũng từng dỗ dành cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoặc còn từng tỏ chán ghét.
Rất nhiều chuyện, giờ đều kiên nhẫn.
Chuyện vẻ như là nguyên nhân khiến cô hiểu lầm miễn cưỡng với cuộc hôn nhân cũng như chịu thừa nhận nó.
Nghĩ tới dáng vẻ tràn đầy sức sống sáng nay của cô, bước chân của rốt cuộc cũng dừng .
“Không cần.”
Sắc mặt dịu một chút, nhưng ngữ điệu vẫn cứng nhắc: “Kết hôn thì cũng kết hôn , đó là trò đùa ? Giống như cô , sống ở đây hai năm , chuyện đây, mắt , khi đăng kí kết hôn cũng suy nghĩ , trang đó cũng qua . Giờ em với là thì tức là , tin em, cũng thấy em đối xử với những đó, thấy thái độ em xử lý những chuyện . Vì em cần lo lắng sẽ vì lời của khác mà nảy sinh hiểu lầm với em. Còn về chuyện kết hôn…”
Anh nhíu mày, ngữ khí càng thêm cứng rắn: “Em thì cần bất an. Còn về những , đây với em, nếu em cảm thấy phiền phức, chúng trực tiếp với bên ngoài rằng chúng đăng kí kết hôn , sẽ sắp xếp thời gian phù hợp để tổ chức hôn lễ. Sau bọn họ còn đến tìm em, bọn họ đến tìm là , sẽ xử lý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-93.html.]
Lâm Khê:Nói giải trừ hôn ước, còn chẳng đây sợ ấm ức ?
Không giải trừ thì giải trừ ? Cần gì kết hôn mà như kết thù chứ?
Lâm Khê đợi , vẫn đang nghĩ gì đó, bên ngoài vang lên tiếng “rầm rầm”. Trần Dã mặt đỏ bừng xông , ném cái gậy phơi quần áo với Lâm Khê: “Chị, con đĩ đó còn dám đến thì chị với em, em đánh c.h.ế.t nó!”
Lâm Khê: Cậu em đó!
mở miệng “con đĩ”, “đánh chết” thì Lâm Khê thở dài nữa.
Thằng bé , học những từ ở , hơn nữa lúc giống như một con thú nhỏ xù lông, đều phòng thế giới bên ngoài.
Trong lòng Lâm Khê nổi lên tình cảm phức tạp, đau lòng, khó chịu chua xót, giơ tay kéo nó, xoa đôi tay vẫn còn đang gồng căng của nó, dịu dàng : “Được, cô mà còn đến nữa thì chị nhất định với em, ngủ , cẩn thận sàn nhà mảnh thủy tinh vỡ, đừng dẫm lên, về phòng .”
Vừa cô kéo ngoài, đó xoay đầu với Lương Triệu Thành vẫn bên cạnh: “Anh Lương, những chuyện đó để hẵng , xuống lấy chổi quét chỗ .”
“Em đó , xuống lấy.” Anh .
Lâm Khê đưa Trần Dã ngủ, thuận tiện hỏi nó mấy câu liên quan đến chuyện nhà họ Hạ, lúc mới về phòng của .
Về phòng thấy sàn nhà quét dọn sạch sẽ, Lương Triệu Thành giá sách của cô, đang cái gì, nhưng hiển nhiên đang đợi cô.
Trái tim của Lâm Khê bỗng chốc vọt lên.
Dù cũng là nửa đêm, đàn ông đó còn là trải qua s.ú.n.g đạn thật trong chiến tranh, đều là cảm giác áp bức.
Người đàn ông nửa quen thuộc nửa lạ lẫm, còn quan hệ đăng kí kết hôn với cô.
Cô vịn cửa, gọi một tiếng “ Lương”.
Lương Triệu Thành , đối diện với ánh mắt đem theo một chút phòng và hoài nghi của cô.