Đây là ánh mắt gì?
Lúc   “ngủ với chồng cô ”    thuận miệng ,  hùng hồn ?
Còn  sáng nay khoác tay ,    tự nhiên ư?
Cũng   những lời đó cô học từ  nữa.
Vốn đang đợi cô, còn   gì đó nhưng   ánh mắt  của cô  mất hết hứng thú , nên  chỉ : “Ngủ sớm , đừng suy nghĩ linh tinh.”
Nói xong thì vượt qua cô  xuống nhà.
Cũng   cô thêm một chút nào nữa.
Lâm Khê: ???
Người đàn ông như , cô căng thẳng cái gì?!
Anh căn bản   chút hứng thú nào với cô!
Nghĩ tới đây cô nhịn   mà  tới gương ở bàn trang điểm để soi, vẫn giống như  đây da trắng nõn nà, xinh , eo thon chân dài, nhưng cũng  thể    dinh dưỡng  như cô  đây. Dậy thì kém một chút, còn   giống như cô từ nhỏ  học khiêu vũ, đường cong cơ thể vẫn kém hơn  đây một chút, cô cần  chú ý, mỗi ngày sắp xếp để  luyện tập hẳn hoi.
Đầu óc bỗng chốc    xa xôi tận nơi nào .
Tối nay xảy  nhiều chuyện như , Lâm Khê đương nhiên  ngủ nhanh  như thế.
Cô   giường một lát, trong đầu  ngừng hiện lên hình ảnh buổi sáng gặp Hạ Hướng Viễn, còn  hình ảnh điên cuồng của Hạ Mỹ Liên  đó, hai hình ảnh liên tục  thế , cứ cảm thấy  chỗ nào đó  bình thường.
Chỗ nào  bình thường chứ?
Cuối cùng cô nghĩ đến gì đó, vùng dậy.
Là tình hình hiện tại của nhà họ Hạ.
Sự điên cuồng, bất lực, tuyệt vòng của Hạ Mỹ Liên, tuy những thứ  cảm thấy cô   bệnh thần kinh, nhưng  cảm thấy bình thường.
Ngược  là Hạ Hướng Viễn, sự âm u, ung dung  phù hợp với khuôn mặt của  , còn  cái ánh mắt giống như từ  cao  xuống, sự bi quan chán đời    , nhưng  hề  một chút hoảng sợ. Sự đau khổ, tự ti, đấu tranh giãy dụa khi rơi   cảnh khó khăn, mà là bi quan chán đời, cũng giống như sự bi quan chán đời của kẻ ở tít  cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-94.html.]
Anh  dường như, căn bản    cảnh khó khăn hiện giờ vây lấy.
Tại ?
Còn ,   đều nóinói   và “cô” là thanh mai trúc mã, tình cảm hai    bao,   đối với “cô”   chừng nào, yêu “cô”  bao nhiêu, nhưng sáng nay gặp cô thực sự  hề thấy.
Ánh mắt    cô luôn giống như đang dò xét, giống như đang nhớ ? Giống như  tìm  cái gì đó  thể     chút tình cảm nào cả, nhưng tình cảm đó giống như ngắm hoa trong sương, xa xôi vời vợi, tình cảm  thực tại.
Hạ Hướng Viễn , tim Lâm Khê đập mạnh,    bình thường.
Cô  ngủ  ,  dậy   mấy vòng trong phòng, thậm chí còn xốc nổi  sang phòng bên cạnh lôi Trần Dã dậy hỏi chuyện  đây của Hạ Hướng Viễn và cô, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi.
Vừa mới nảy  cô  ấn xuống .
Thôi  , cô  với chính , mặc kệ Hạ Hướng Viễn   , cô cũng sẽ   quá nhiều giao tiếp với  . Nhìn thái độ sáng nay của  ,   đối với cô cho dù   tình cảm nồng nhiệt nhưng cũng   ác ý, cũng   ý dính lấy  buông, như    ?
Sau  cứ như  là .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô  đến  bàn, rút ngăn kéo   phong bì bên trong.
Đó là  tiết kiệm và tiền Lương Triệu Thành đưa cho cô.
Cô cầm lên mở , so sánh Hạ Hướng Viễn  Lương Triệu Thành khiến cô an lòng hơn.
Tuy rằng   thích cô, nhưng như  hình như  càng khiến lòng cô thoải mái hơn.
Cô cầm lấy sổ tiết kiệm, lật giở, phát hiện  sổ tiết kiệm  mở từ hai năm , bên  cơ bản chỉ  tiền  chứ   tiền , con  ở  cùng là hơn sáu mươi tám nghìn, giờ là những năm chín mươi, là  nhiều tiền  nhỉ?
Cô thu tiền thuê nhà cũng  thu  lâu!
Tuy  định tiêu, nhưng Lâm Khê vẫn thở dài một cái, nhiều tiền quá.
Cô cầm cuốn sổ tiết kiệm đó, suy nghĩ  ngủ   mất, đây còn là một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm  lúc Lâm Khê tỉnh dậy  thấy sổ tiết kiệm  giường còn ngây , cô bỗng chốc nghĩ tới tất cả  chuyện xảy xa tối qua, vội vàng nhảy lên, nhét cuốn sổ tiết kiệm  ngăn kéo. Lúc  mà để Lương Triệu Thành  thấy tối qua cô lấy cuốn sổ tiết kiệm của  để lên đầu giường ngủ cùng, chẳng  sẽ khiến  cảm thấy cô là một đứa ngốc biến thái, mê tiền thậm chí còn mê mẩn  .
Trời ơi!