Nguyễn Thúy Chi ẩn ý, hỏi: “Chú ba lên trấn gì?”
Nguyễn Trường Sinh đặt đũa xuống, hắng giọng, lấy tư thế, liếc bàn lên tiếng mở lời: “Mọi cho kỹ nhé, con chỉ một thôi, Nguyễn Trường Sinh con tìm vợ, sẽ sang cầu hôn!”
DTV
Cầu hôn chính là đàn trai đến nhà đàn gái, nhất định lớn mặt mới .
Nghe , bàn tay cầm đũa của Lưu Hạnh Hoa chợt dừng , hỏi: “Thật giả ?”
Nguyễn Trường Sinh cầm đũa lên: “Chuyện còn thể bừa ?”
Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng , Nguyễn Thúy Chi hỏi : “Có là đó tới tìm em, cái cô mặc váy đỏ ? Hóa nhà cô ở trấn ? Tiểu Ngũ thật sự đấy!”
Nguyễn Trường Sinh : “Giày vò nửa năm, suýt chút nữa giày vò c.h.ế.t em.”
Nguyễn Thúy Chi ở bên cạnh : “Có cô gái chịu gả cho em là phúc của em đấy!”
Nguyễn Trường Sinh về phía Nguyễn Chí Cao, vẫn : “Vậy tiếp theo phiền ông cụ đây .”
Ông cụ một tiếng, những khác bàn cũng theo, trong thoáng chốc cả căn phòng ngập tràn khí vui vẻ.
Sau bữa tối, cả nhà trong phòng đưa ý kiến cho Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, đang bàn bạc nên mua gì để quà khi đến nhà Tiền Xuyến cầu hôn. Vừa khéo Nguyễn Thúy Chi từng sống trong thị trấn nên nhiều phong tục ở nơi đó.
Thực cách khác chính là chuẩn một thức ăn tươm tất để nổi bật bầu khí vui vẻ, mua thêm một ít đồ ngọt như đường phèn, đường trắng, bánh trứng gà, táo, cam, kẹo trái cây, những thứ còn đương nhiên là thể thiếu của hồi môn.
Ngoại trừ sính lễ thì những thứ khác mua ở núi, chỉ thể mua trong thị trấn. Nói cũng coi là thuận tiện, thị trấn chuẩn thứ đầy đủ, đem sính lễ đến nhà họ Tiền, rốt cuộc cũng là đính hôn.
Mặc dù Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến là tự do yêu đương nhưng về chuyện đính hôn và kết hôn, lễ nghi nên cũng đều , thất lễ. Cho nên một ngày khi đến trấn, Lưu Hạnh Hoa tìm đến một bà mối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-the-gioi-nien-dai-van-lam-nu-phu-xinh-dep/chuong-165.html.]
Bà mối việc vô cùng , cần chạy việc vặt và bàn bạc trung gian, cũng cần tới lui để mối chuyện với đối phương, mà trực tiếp hốt một hôn sự sẵn, vui đến nỗi khép miệng.
Bởi vì Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa lớn tuổi, đặc biệt là chân của Lưu Hạnh Hoa khỏe, thể tới lui nhiều như trẻ tuổi, cho nên Nguyễn Trường Sinh tìm một bạn đến tiệm may khiêng kiệu đến, định tiến thị trấn.
Vào một buổi sáng khi họ chuẩn xuất phát, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đều ngủ , dậy từ tờ mờ sớm. Hai thì thầm bàn bạc ở trong phòng, rốt cuộc là nên mặc quần áo gì cho , con trai cầu hôn là chuyện lớn, thể để để nó mất hết mặt mũi.
Đặc biệt vì nhà gái ở trong thị trấn, nên càng đang hoàng hơn mới .
Nghe thấy họ thì thầm, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết mỉm , Nguyễn Thúy Chi giúp Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa tìm quần áo phù hợp mặc , lấy lược chải tóc cho Lưu Hạnh Hoa, cẩn thận vấn tóc bà đầu.
Lưu Hạnh Hoa vô cùng hài lòng : “Chỉ sợ là đường xa, khi đến thị trấn tóc rối mất .”
Nguyễn Thúy Chi : “Vậy con theo cùng nhé?”
Lưu Hạnh Hoa tiếp lời: “Cũng , nhân dịp con chơi . Các con đều ở núi bao lâu ngoài ? Người già bọn thì thôi, trẻ các con cũng nên ngoài ngắm thế giới, chơi nhiều hơn.”
Nguyễn Thúy Chi bèn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, nhỏ giọng : “Muốn ?”
Nguyễn Khê về phía Nguyễn Khiết, Nguyễn Khiết hề do dự, vội vàng đáp: “Em !”
Nguyễn Khiết vốn thường sợ đường núi, thế mà hề do dự , Nguyễn Khê đương nhiên cũng gật đầu đồng ý.
Vì thế khi cả nhà ăn bữa sáng xong, tất cả đều thu dọn đồ đạc chuẩn cùng thị trấn.
cả nhà đều , mà trong nhà ai cũng là vấn đề, dù thì ở nông thôn đều nuôi chó nuôi gà, cũng cần trông nom.
Hai vợ chồng Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ thể trông cậy , quan hệ nên Lưu Hạnh Hoa cũng phiền vợ chồng họ, thế là bà đành tìm bà Triệu, khỏi niềm nở mà phiền bà cụ: “Bà cho gà ăn giúp mấy ngày nhé, trứng gà đẻ trong những ngày đều là của bà tất.”
Lợn vỗ béo để nộp lên nên cần phiền nữa.