Ra khỏi cổng trường, tên ngốc Nguyễn Hồng Quân phiền, Nguyễn Thu Nguyệt mới cơ hội với Nguyễn Khê chuyện lúc sáng. Cô bé nhỏ với Nguyễn Khê: “Chị cả, hồi sáng chị chọc giận ba chứ? Hơn nữa nguyên nhân chuyện gì khác mà là do ba bảo mua đồ cho chị với Nguyễn Khiết.”
Nguyễn Khê khẽ : “Ông là ai chứ? Sao thể chọc? Chị thật sự cần bọn họ mua gì cho chị cả. Quên chính là quên. Ai thèm mấy thứ bồi thường vờ vĩnh đó chứ. Giống như chuyện bỏ chị sống quê mười mấy năm thèm quan tâm, đừng nghĩ chỉ cần đưa chị lên thành phố dối trá sống mấy năm thì sẽ bù đắp , bọn họ đối xử với chị bao nhiêu thật lòng chứ. Nếu bọn họ lừa với chị thì chị cũng cần thiết giả vờ khách sáo với bọn họ. Hơn nữa chị chỉ một câu là dù mua chị cũng sẽ cảm kích bọn họ, mà ông tức giận gì chứ? Sao hả? Không lẽ chị cảm thấy ơn ông ?”
Nguyễn Thu Nguyệt ngẩng đầu cô: “ như thế thì bọn họ sẽ ngày càng thích chị.”
Nguyễn Khê khẽ mỉm : “Tại chị cần bọn họ thích chị chứ? Nếu thích chị sẽ mặc kệ chị sống quê ? Hơn nữa thích chị và càng ngày càng thích chị thì gì khác chứ? Đối với chị, dù cũng giống , vấn đề gì cả. Chị đến đây để lấy lòng họ, càng để hao phí tâm sức họ thích chị. Đương nhiên, nếu họ phiền chị, chị cũng vô cớ bọn họ mặt.”
Nguyễn Thu Nguyệt mím môi suy nghĩ, nhận Nguyễn Khê thật sự cần lấy lòng ba cô. Nguyễn Khê khác với mấy chị em bọn họ, cô tự kiếm tiền, tình cảm gì với cái nhà thì lấy lòng ba còn ích lợi gì chứ?
Hay là, tính toán để bọn họ sắp xếp cho một công việc?
DTV
cho dù thích nữa thì Nguyễn Trường Phú cũng sẽ sắp xếp công việc cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết. Dù nữa, cũng đón về từ quê , đây là ý chịu trách nhiệm. Dù bình thường thích, nhưng với sự tình cũng thể quan tâm .
Họ thích cô, nhưng sắp xếp cho cô, dù saô cô cũng là của nhà họ Nguyễn.
Thậm chí Nguyễn Thu Nguyệt khỏi nghĩ, nếu cô bé cũng tiền, cô bé cũng sẽ cứng rắn như thế, hừ!
Không cô bé nghĩ đến chuyện đó, khi hiểu chuyện cô bé từng nghĩ, khi cô bé và thể tự lập, về thì sẽ về. Do bây giờ vẫn còn nhỏ, thể tự lập , thế nên chuyện gì cũng chỉ thể chịu đựng.
Cha mặc kệ cô bé nhịn, Nguyễn Thu Dương bắt nạt cô bé cũng bỏ qua, chuyện gì cũng thể chịu đựng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-the-gioi-nien-dai-van-lam-nu-phu-xinh-dep/chuong-220.html.]
Lần , ngay lúc bọn họ đón Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết về mặc kệ bọn họ, lẽ bọn họ nghĩ Nguyễn Khê cũng sẽ nhẫn nhịn? Cách bọn họ xử lý chuyện thật bất ngờ, vô cùng cẩu thả, còn cho khác ?
Nghĩ đến đây Nguyễn Thu Nguyệt bình tâm , Nguyễn Khê : “Chị cả, chỉ cần chị là .”
Nguyễn Khê xoa đầu cô bé: “Chúng đều giống .”
Đương nhiên, Nguyễn Khê định hao phí tâm sức lấy lòng Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, cũng phí sức rảnh rỗi chọc bọn họ cãi . Lần rùm beng lên, đơn giản là bởi vì cô mới đến, mà bọn họ xử lý chuyện một cách ghê tởm như thế.
Chuyện cô sớm nghĩ đến, cô sẽ giao tiếp nhiều với Nguyễn Trường Phú.
Cô mỗi ngày đều học, hàng ngày Nguyễn Trường Phú cũng , lúc bận rộn ông còn ngủ công ty, đôi khi còn công tác mười nửa tháng về. Cơ hội bọn họ gặp tính cũng nhiều.
Còn về phần ruột Phùng Tú Anh, cô đương nhiên từ sớm. Phùng Tú Anh vốn lãng phí chút tâm tư nào cô, thế nên những chuyện quan trọng đều bỏ qua, vì càng mấy trò chuyện cùng cô.
Không giao tiếp tương tác với nhiều thì đương nhiên cũng sẽ cãi thường xuyên.
Không mong đợi ở điều gì thì cũng đừng đeo bộ mặt sĩ diện đó lên, nhất cứ sống với bằng bộ mặt thật .
Nguyễn Thu Nguyệt cũng thoải mái khi đến chuyện , còn gì nữa, dù tới lui cũng chỉ thế, ý nghĩa. Đi chung với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết một lúc, cô bé bỗng nhớ đến chuyện khác, lập tức vội vàng sang Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết: “Chị cả, chị họ, gần đây hai chị cảm thấy Nguyễn Thu Dương gì đó là lạ ?”
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thật sự quan tâm nhiều đến Nguyễn Thu Dương, lập tức lắc đầu, chỉ hỏi: “Lạ chỗ nào?”