Ba chị em xuống lầu, chuẩn cửa, chợt thấy Nguyễn Hồng Quân hấp tấp chạy , chân đá chân nọ, còn ngừng kêu to: “Mẹ ơi ...tiêu xong ”
Thấy vẻ như xảy chuyện nghiêm trọng, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt chút nghi ngờ nên nữa, mà theo Nguyễn Hồng Quân bếp.
Phùng Tú Anh đang gói sủi cảo trong bếp, dáng vẻ của Nguyễn Hồng Quân chỉ hỏi: “Chuyện gì?”
Nguyễn Hồng Quân thở , vịn khung cửa: “Con , chị cả... ... Diệp Thu Văn, Diệp Thu Văn bà cụ chân bó ở ủy ban khu phố tóm ...còn gọi cho trường với đơn vị của ba! “
Phùng Tú Anh thế thì sững sờ, nửa cái bánh sủi cảo trong tay rơi xuống tấm ván.
Ủy ban khu phố trong thời đại gồm già và bà cụ, quyền lực hơn bao giờ hơn, thể can thiệp bất cứ chuyên gì, còn rộng hơn là quyền lực của cảnh sát. Ngay cả khi trông thấy nam đơn nữ chiếc đường cũng thể hỏi vài câu.
Những cụ bà thường rỗi việc, đeo phù hiệu đỏ và dạo khắp nơi để bắt những kẻ hành vi .
Nguyễn Hồng Quân lật đật : “Mẹ còn ngơ ngác cái gì! Mau xem!”
Phùng Tú Anh phản ứng , bà còn kịp cởi tạp dề, lật đật đạp xe .
Nguyễn Hồng Quân đuổi theo xe đạp của bà : “Mẹ cô ở ủy ban khu phố ở ? Dẫn con theo!”
Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt theo đến cổng, Nguyễn Hồng Quân nhảy lên xe của Phùng Tú Anh, qua một lúc mới đưa mắt .
Chớp chớp mắt, Nguyễn Thu Nguyệt ngập ngừng : “Chắc là ... bắt chứ?”
Nguyễn Khiết cũng chớp mắt: “ thường dạo bên sông, thể ướt giày ...”
Nguyễn Khê: “Xem đúng là sắp mất mặt ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-the-gioi-nien-dai-van-lam-nu-phu-xinh-dep/chuong-278.html.]
Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt ngoài cửa một lát, Nguyên Khê mới bảo: “Tối nay chắc ai nấu cơm, mà xem tình hình chắc cơm cũng ăn , chúng gói sủi cảo ăn !”
Dù cũng chuẩn ngoài thả lỏng, nên Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt thì ý kiến gì, liền bếp sủi cảo với Nguyễn Khê.
Nguyễn Khiết cầm chày cán bột vỏ bánh, Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt thì bên cạnh gói bánh, ở đây Phùng Tú Anh hai loại nhân, thịt heo rau cần và trứng gà hẹ, ngửi thôi thơm . Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt gói xong cái nào thì để cái đó lên bàn, xếp ngay ngắn như một cái thuyền buồm nhỏ.
Phùng Tú Anh lái xe chở Nguyễn Hồng Quân, nhờ bé chỉ đường mới tìm tới Ủy ban xã. Ai ngờ lúc bà cuống cuồng chạy đến thì cũng đúng lúc đụng mặt Nguyễn Trường Phú và thầy giám thị trường đến.
Bản Phùng Tú Anh tin Diệp Thu Văn sẽ gì khuất tất, nên liền với cụ chủ nhiệm: “Chủ nhiệm, chắc cụ nhầm lẫn gì ? Hai đứa trẻ của nhà đó giờ xuất sắc lắm, mà bậy thế .”
Các cụ bà ở Ủy ban cho chút mặt mũi nào, nhất là chủ nhiệm, cụ bèn bảo với Phùng Tú Anh: “Chúng bắt tận tay day tận mặt, nhầm là nhầm thế nào? Hai đứa nó chỉ hôn, còn mấy cái tiện , cô cứ tụi nó .”
Nghe , mặt Phùng Tú Anh liền tái mét.
DTV
Nguyễn Trường Phú xong thì kiềm giận, lập tức tới giáng một bạt tay mặt Diệp Thu Văn. Bạt tay nặng chát, mặt Diệp Thu Văn nháy mắt sưng rõ dấu tay. Tóc bên mai cũng đánh rối, rũ xuống che khuất nửa khuôn mặt, nhưng cô dù đau cũng dám lên tiếng, chỉ cắn môi, ràn rụa nước mắt.
Lục Viễn Chinh hèn, đến mặt Nguyễn Trường Phú, : “Chú, chú đừng đánh cô , là của cháu.”
Mặt Nguyễn Trường Phú đen như đ.í.t nồi: “Mày im miệng, ở đây đến lượt mày lên tiếng!”
Nếu niệm tình ba thằng ranh , quả đ.ấ.m và bạt tay của ông giáng xuống .
Các cụ ở Ủy ban hề đồng tình với Diệp Thu Văn, chủ nhiệm : “Trách nhiệm của cha như mấy lớn lắm. thấy bình thường chắc ít đánh đòn nhỉ. Mới tí tuổi đầu chuyện , gan cũng to phết!!!”
Bà cụ về phía lãnh đạo nhà trường: “Phía trường học mấy cũng trách nhiệm lớn. Mấy dạy học trò như nào hả? Ban ngày ban mặt ở trong công viên chuyện như , cần mặt mũi nữa .”
Lãnh đạo nhà trường quở ngẩng nổi đầu, chỉ : “Quả là chúng trách nhiệm, trách nhiệm.”
Hai học sinh giỏi nhất, xem trọng và tuyên dương nhất trong trường chuyện thế , còn đám cụ bà ở Ủy ban bắt , hơn nữa giờ chuyện rùm beng lên, họ thật sự là còn sức gì khác nữa.