Hứa Thanh Thanh cùng Thẩm Khang Bình đến chân núi, gặp mấy trong thôn cũng đang chuẩn về nhà.
"Hai đứa đào từ chỗ nào nhiều củ mài dại như ?"
"Vận khí cũng thật , nhiều củ mài như , đủ ăn mấy ngày."
Nhìn thấy rổ trong tay Thẩm Khang Bình, trong thôn kinh ngạc, đồng thời còn chút hâm mộ.
Người trong thôn hâm mộ thì hâm mộ, bất quá nghĩ đến Hứa gia hiện giờ chỉ còn hai đứa nhỏ sống nương tựa lẫn , cũng suy nghĩ nào khác.
Thậm chí, nhiều bọn họ vui vẻ.
Cũng nhân phẩm trong thôn nhân phẩm cao, mà vì Hứa gia chỉ thừa hai đứa nhỏ , cha con bé là vì cứu trẻ con trong thôn mà qua đời, cũng khả năng trơ mắt hai đứa nhỏ đói chết, nếu bọn họ thật sự đồ ăn, trong thôn tất nhiên góp chút đồ ăn cho hai đứa.
cuộc sống hiện tại của đều khó, mấy nguyện ý chia đồ ăn bên ngoài? Hai đứa nhỏ Hứa gia thể tự kiếm đồ ăn tự nhiên là nhất.
"Thanh Thanh thật may mắn, lên núi liền tìm thấy cái ăn."
" , Thanh Thanh thật lợi hại, thế nhưng còn nhận củ mài dại."
Mọi kinh ngạc qua , sôi nổi khen ngợi.
Trong thôn, tự nhiên cách nhận củ mài dại, nhưng cơ bản đều là của thế hệ , hoặc là trẻ tuổi ông bà dạy , trẻ con nhỏ tuổi giống như cô thể nhận thức loại rau dại, quả dại tồi, cho nên lời khen cũng tính là thái quá.
Hứa Thanh Thanh khen ngợi, lôi kéo Thẩm Khang Bình chạy nhanh xuống núi.
"Em gái ăn ngọt căn." Thẩm Khang Bình phát hiện em gái hình như mệt mỏi, nghĩ ăn xong ngọt căn sẽ mệt, lập tức .
Đừng tâm trí lớn, sự nhạy bén bản năng, phát hiện hiện tại gọi "em gái" em gái tức giận, liền bắt đầu há miệng, ngậm miệng đều là em gái.
Hứa Thanh Thanh sửa hai , liền lười gì nữa, tùy .
Nghe , Hứa Thanh Thanh ngọt căn trong tay dính đất bẩn, còn dính cả mồ hôi tay của , lắc đầu : "Trở về ăn."
Cảm thấy em gái cái gì cũng đúng, Thẩm Khang Bình gật gật đầu.
Chân núi, trừ bỏ vài lớn, còn phần lớn là trẻ con trong thôn, bọn họ yên ở nhà , cho nên chạy đến đây chơi, vận khí còn thể tìm chút quả dại để ăn.
Một đám trẻ con phơi nắng đến ngăm đen, đang chơi đùa thấy em Hứa gia cầm cái rổ chứa đầy củ dại, trong tay Hứa Thanh Thanh còn ngọt căn, đều nhịn cơn thèm.
"Hứa Thanh Thanh, em tìm ngọt căn ở chỗ nào thế?" Một cô bé bảy, tám tuổi nhịn gần hỏi.
"Ở núi." Nguyên là cô bé mẫn cảm, hơn nữa thể , cho nên cửa, tự nhiên cũng bạn bè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thoi-ky-doi-kho-tran-trong-nhung-thoi-gian-no-am/chuong-15.html.]
Hứa Thanh Thanh xuyên qua càng hứng thú kết bạn với mấy đứa trẻ, trả lời xong liền tiếp tục về nhà.
mà, cô nghĩ tới mới vài bước, đột nhiên một bé cao hơn cô một chút chạy tới cướp ngọt căn tay .
Hứa Thanh Thanh sửng sốt một chút mới phản ứng , trong lòng đang nghĩ tới hóa mấy đứa trẻ ngõ nghịch thời đại nào cũng thiếu, liền thấy Thẩm Khang Bình bên cạnh buông cái rổ tay lao như một con hổ.
"Ai!" Cô điểm lo lắng kêu một tiếng, ngay đó liền thấy Thẩm Khang Bình đoạt ngọt căn cướp , còn đem thằng bé đè mặt đất, hề sức phản kháng.
Biểu hiện lúc của Thẩm Khang Bình, ở trong lòng Hứa Thanh Thanh chính là một bạn nhỏ ngoan ngoãn lời, rộ lên còn má lúm đồng tiền đáng yêu.
Tới bây giờ, thấy khuôn mặt lạnh lùng, lộ một chút hung ác mà đánh , Hứa Thanh Thanh mới phát hiện nguyên lai đây là bạn nhỏ đáng yêu móng vuốt.
Tuy rằng cảm thấy thằng bé đúng là thiếu đánh, nhưng sợ nặng nhẹ, đem đánh chuyện, Hứa Thanh Thanh vẫn vội hô: "Thẩm Khang Bình đừng đánh."
Thẩm Khang Bình giọng của em gái, đầu liếc cô một cái, vẫn đánh thằng bé dám lấy ngọt căn của em gái một đ.ấ.m mới lên, cầm ngọt căn về cho em gái.
Dù cũng là tâm ý của , mang về rửa cũng thể ăn, Hứa Thanh Thanh vẫn cầm lấy.
Thằng bé mới cướp ngọt căn ngay từ đầu đánh tới ngây ngốc, lúc mới phản ứng , "Oa" một tiếng lên, ngay đó bò dậy chạy lên núi kêu: "Mẹ, a......"
Hứa Thanh Thanh động tĩnh, nhếch nhếch khóe miệng suy nghĩ, chẳng lẽ đây chính là đánh tới kêu cha gọi trong truyền thuyết?
"Hai mau chạy , của Nhị Cẩu Tử dễ chọc ." Cô bé phía hỏi Hứa Thanh Thanh thò qua nhỏ giọng nhắc nhở.
Bên cạnh một bé trai khác cũng : "Chạy cũng vô dụng, Nhị Cẩu Tử sẽ tìm tới trong nhà mắng chửi."
Trong thôn, phụ nữ tính tình dịu dàng, nhưng phần lớn đều là đanh đá.
Hứa Thanh Thanh thấy thằng bé xuất chiêu "Đại triệu hoán thuật", khỏi chút đau đầu.
Lúc cô đnag nghĩ cách ứng phó, Nhị Cẩu Tử tiếng của con trai, chạy xuống núi.
"Làm ? Ai bắt nạt con?"
"Mẹ, nó đánh con!" Nhị Cẩu Tử chỉ Thẩm Khang Bình cáo trạng, nước mắt còn khô nhưng mặt mang theo sự đắc ý.
Ngón tay nó chỉ đây, mấy đứa nhỏ bên cạnh vội né tránh, hiển nhiên sợ hiểu lầm.
Mẹ Nhị Cẩu Tử chuyện thế nhưng dám đánh con , theo bản năng xắn tay áo, bất quá chờ đầu thấy Hứa Thanh Thanh, sự hung dữ mặt thu liễm một ít, thậm chí còn hỏi một câu: "Sao thế Thanh Thanh, trai cháu đánh Nhị Cẩu Tử nhà cô?"
Phải rằng, Nhị Cẩu Tử chính là một lý, mỗi chỉ cần con trai đánh cùng , mặc kệ ai động thủ , tuyệt đối đều là khác sai.
Thế nhưng lúcc còn hỏi nhiều một câu, bọn trẻ xung quanh đều mở to hai mắt.