Đại khái là em Hứa gia vận khí tồi, ở núi đào ít củ mài, thím Lưu tạm thời đến khuyên Hứa Thanh Thanh nhà cũ Hứa gia nữa.
Vì thế, Hứa Thanh Thanh liền ở nhà, mang theo "em trai" vượt qua nửa tháng bình yên bình yên.
Nói bình yên là bởi vì trừ bỏ ngẫu nhiên núi một chút, cũng cái gì khác; bình yên còn bởi vì mỗi ngày bọn họ ăn cơm khi đều như ăn trộm, sợ những khác phát hiện.
"Aiz......"
Chiều hôm nay, Hứa Thanh Thanh ở nhà chính cầm một cái bánh rán giò cháo quẩy thơm ngào ngạt, ăn ăn, đột nhiên thở dài một .
Bánh tráng dùng bột mì thêm trứng gà chiên lên, bên trong tương ớt gà que, rau xà lách, lạp xưởng, một ngụm cắn xuống, ngoài mềm xốp giòn, trứng gà, lạp xưởng, tràn đầy gà que, hơn nữa rau xà lách ngon miệng, hương vị phong phú, quả thực mỹ!
Trong cuộc đời Thẩm Khang Bình đầu ăn bánh rán giò cháo quẩy nên cực kỳ thics, ăn đến bên miệng dính tương ớt cũng phát hiện .
Hắn cắn một miếng to, mỗi loại nguyên liệu bên trong đều cực thích, cảm thấy thế giới món ngon như .
Chờ đem bánh rán giò cháo quẩy trong miệng nuốt xuống, mới chậm nửa nhịp phát hiện hình như em gái thở dài.
Trước , mỗi vui sẽ thở dài, tuy rằng đủ thông minh, cũng đại khái , tựa hồ là bởi vì trong nhà sắp hết lương thực.
hiện tại, cùng em gái mỗi ngày đều cơm ăn, còn đều là món ngon từng ăn qua, hiểu vì cái gì em gái thở dài.
Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy em gái đủ ăn , vì thế chịu đựng cơn thèm đem non nửa cái bánh còn trong tay đưa qua: "Em gái ăn!"
"Em , tự ăn ." Hứa Thanh Thanh chỉ cái bánh trong tay còn ăn xong, đẩy tay trở về.
Thẩm Khang Bình cô một hồi, nghiêng đầu cô: "Sao em gái vui?"
Hứa Thanh Thanh nghĩ tới hắncòn thể phát hiện cảm xúc của , nở một nụ nhạt, tùy tiện lấy cớ: "Lạp xưởng bên trong ngon."
Hương vị bánh rán giò cháo quẩy nhà cũng tệ lắm, bất quá lạp xưởng dùng loại rẻ nhất, cũng thể ăn nhưng cô thích lắm.
Thẩm Khang Bình cảm thấy thức gì trong cái bánh cũng đặc biệt ngon, em gái lạp xưởng ngon, chút hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thoi-ky-doi-kho-tran-trong-nhung-thoi-gian-no-am/chuong-19.html.]
Bất quá đầu óc đơn giản, cảm thấy em gái thích, hỗ trợ ăn luôn cũng , như em gái sẽ buồn nữa.
Vì thế : "Anh giúp em ăn."
Hứa Thanh Thanh , trực tiếp lấy lạp xưởng đưa cho .
Thẩm Khang Bình nhận lấy, há một ngụm nhét hết trong miệng, nhai vài cái liền nuốt xuống bộ, đó với cô: "Anh ăn hết , còn lạp xưởng!"
"Tốt, cảm ơn em trai." Hứa Thanh Thanh bộ dáng khen ngợi của , trong mắt chút ý .
Bị cô dùng đồ ăn ngon dỗ dành, Thẩm Khang Bình cô gọi là "em trai" cũng tỏ vẻ kháng cự nữa, nhận khích lệ, rộ lên lộ hai cái má lúm đồng tiền.
Làm Hứa Thanh Thanh phiền lòng vấn đề nào khác, mà là thẻ ngân hàng dùng một là ít một khoản tiền.
Mặc dù cô nỗ lực tiết kiệm, bình quân xuống, mỗi ngày cũng mất hai, ba mươi đồng.
Cô ba năm thiên tai cụ thể là ba năm nào, bất quá từ trong trí nhớ nguyên chủ phát hiện là bắt đầu từ năm 59, tính một chút, như sớm nhất cũng tới năm 61 mới kết thúc.
Hiện tại là tháng tám năm 60, tới lúc thiên tai kết thúc còn một năm rưỡi nữa, mà khi kết thúc, khôi phục cũng mất một quá trình, Hứa Thanh Thanh tính như thế nào cũng cảm thấy tiền đủ dùng.
Trong lòng Hứa Thanh Thanh kỳ thật vẫn luôn một loại kiêu ngạo, cảm thấy so với bạn cùng lứa tuổi, lúc học còn thể tự kiếm tiền, tích cóp ít tiền tiết kiệm, cô thể chịu khổ.
mà thẳng đến lúc gặp chuyện xuyên qua, cô mới phát hiện, nguyên lai chữ "chịu khổ" cô chỉ thể chữ thứ nhất —— chịu!
Kỳ thật đôi khi cô cũng tiết kiệm một ít, ví dụ như hôm , cô thử đặt một cửa hàng một phần canh tam tiên, đó đặt thêm sáu chén cơm trắng. Cùng ngày, bọn họ chỉ dựa canh tam tiên thêm ba phần cơm trắng ăn hết một ngày, ngày hôm , dùng ba chén cơm trắng còn nấu cháo cùng củ mài, ăn kèm cải bẹ tích góp ăn thêm một ngày.
Một phần cơm hộp hết hai mươi đồng, ăn hai ngày, bình quân một ngày đến mười đồng.
Nếu cứ ăn như , tiết kiệm tiền, nhưng mà ——
Ngày thứ ba, tim gan Hứa Thanh Thanh cồn cào ăn chút món ăn khẩu vị nặng, vì thế nhịn , đặt một nồi lẩu cay.
Một nồi lẩu cay ăn thì ngon nhưng mà...... phí tiền.
Hứa Thanh Thanh nghĩ đến chuyện , nhịn yên lặng che mặt, cảm thấy với đức hạnh của ngày nào đó nếu tiêu hết tiền, đói c.h.ế.t cũng xứng đáng!