Xuyên Về Thời Kỳ Đói Khổ, Trân Trọng Những Thời Gian No Ấm - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-03-04 07:56:41
Lượt xem: 122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không thể giữ thím Lưu ăn cơm, Hứa Thanh Thanh thở dài một tiếng, chỉ thể đóng cửa , gọi Thẩm Khang Bình nhà chính ăn cơm.

Canh cá củ mài, nội tạng cá xào, cơm gạo kê, ở niên đại , món ăn tồi, Hứa Thanh Thanh cũng bắt bẻ, bưng lên chén bắt đầu ăn.

Trần lương dù cũng là trần lương, ăn trong miệng nhai hai cái, vẫn chút hương vị thể .

Hứa Thanh Thanh nhíu mi, thấy Thẩm Khang Bình đối diện gắp lòng cá ăn cùng cơm gạo kê ăn đến ngon lành, cũng cái gì, dùng cái muỗng múc chút canh cá chén.

Canh cá củ mài đặc biệt đậm đà, chan cơm, thật thể tan chút mùi vị .

Ruột cá, bong bóng cá linh tinh lẽ thích ăn, nhưng Hứa Thanh Thanh là thích, múc canh cá củ mài ăn xong một chén cơm gạo kê liền buông chén đũa.

Canh cá kỳ thật cũng nhiều thịt cá, củ mài, Hứa Thanh Thanh cảm thấy cần giữ , nghĩ Thẩm Khang Bình thể ăn hết, vì thế : "Không cần để , nếu ăn hết thì ăn ."

Thẩm Khang Bình , đem nội tạng cá dư đổ hết cơm gạo kê, từng ngụm từng ngụm ăn hết bộ, đó uống sach bát canh cá một giọt.

Cả bàn đồ ăn sạch sẽ, vẻ mặt thỏa mãn mà vuốt bụng : "Ăn ngon thật."

Hứa Thanh Thanh , cảm thấy ở trong mắt , đại khái đồ ăn ngon.

Ngồi nghỉ ngơi một hồi, chờ rửa xong chén đũa, Hứa Thanh Thanh theo lời hứa phía dẫn Thẩm Khang Bình trong viện ngắm .

So với ngày trời còn tối hẳn, thôn xóm liền vẻ vô cùng yên tĩnh, hôm nay thoạt phá lệ bất đồng.

Bọn họ mới xuống trong viện, liền tiếng từ cách vách theo gió đêm thổi tới.

Hứa Thanh Thanh cong môi, ghé đầu gối ngắm bầu trời đầy .

Từ hôm , mắt thường thể thấy trong thôn náo nhiệt lên nhiều, bắt đầu cửa nhiều hơn, tuy rằng thoạt vẫn xanh xao vàng vọt, nhưng trạng thái tinh thần khác .

Hứa Thanh Thanh đến những biến hóa , tâm tình thập phần sung sướиɠ, mặc dù trẻ con trong thôn quá mức nhiệt tình gọi cô ngoài chơi chút bối rối, cô cũng vui vẻ như cũ.

"Hứa Thanh Thanh, cùng chúng ngoài chơi !"

Nghe Tiểu Hoa dẫn tới gọi cô chơi, Hứa Thanh Thanh nhịn vỗ trán.

"Hứa Thanh Thanh, ở nhà ?"

"Hứa Thanh Thanh......"

Có đôi khi trẻ con quá đơn thuần, lớn ở nhà , ít nhiều nhờ Hứa Thanh Thanh mà bọn họ mới cá ăn, cơm ăn, tức khắc liền cảm thấy Hứa Thanh Thanh thật .

Mà bọn nhỏ biểu đạt ý chính là bạn cùng cô, cùng cô chơi, cho nên lúc mới mỗi ngày tới đây gọi cô.

Hứa Thanh Thanh thấy các cô gọi bỏ qua, chỉ thể từ trong phòng ngoài.

Kỳ thật ở cái thời di động, máy tính, tới TV cũng , mỗi ngày cũng nhàm chán, Hứa Thanh Thanh nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu các cô nhiệt tình như , cùng các cô bé gϊếŧ chút thời gian cũng tồi.

Thấy cô đồng ý ngoài chơi, một đám bé gái đều đặc biệt vui vẻ.

Hứa Thanh Thanh vốn đang tò mò, các cô chơi cái gì, kết quả thế nhưng là chơi đồ hàng......

Quấy rầy, cáo từ!

Cô xoay , cảm thấy còn bằng túm một nắm rơm về nhà đan cỏ chơi, Tiểu Hoa ngăn , chỉ thể lưu chơi cùng trẻ con.

"Thanh Thanh bỏ cát gì?"

"Cát cái gì, nấu ăn cần bỏ muối ? cho thêm chút muối."

"Cậu đúng, rau xanh xào chín, chúng chiên một con cá !"

"Đây, cá, cho ." Hứa Thanh Thanh tùy tay nhặt lên một nhánh cây từ bên cạnh ném miếng gỗ dùng nồi.

Đầu bếp Tiểu Hoa hỏi: "Cá gϊếŧ ?"

"Gϊếŧ , gϊếŧ ." Hứa Thanh Thanh thập phần tùy ý gật đầu.

Bọn họ đang chơi ở một sườn dốc nhỏ gần cửa thôn, bởi vì nơi đây bếp đất các cô đào, cùng một đống miếng gỗ, lá cây, hòn đá nhỏ thể các đồ vật trong nhà.

Hứa Thanh Thanh lệ chơi cùng mấy cô bé, bỗng nhiên hình như gọi .

Cô ngẩng đầu thoáng qua, kết quả phát hiện thế nhưng là bà ngoại của nguyên .

Hứa Thanh Thanh một đoán bà tới đây khẳng định chuyện , lập tức rời , bà Lý thấy nhanh chân đây bắt lấy cánh tay cô: "Nhìn thấy bà ngoại gọi mà còn chạy?"

Hứa Thanh Thanh giãy một chút lấy tay , chỉ thể : "Bà chuyện gì?"

Bà Lý kéo cô sang bên cạnh, đó : "Bà hỏi mày, tron thôn lấy lương thực ở chỗ nào ?"

Nghe lời , trong lòng Hứa Thanh Thanh âm thầm nhíu mày, mặt bộ mờ mịt: "Lương thực gì ạ?"

"Bà chính là bà ngoại của mày, đừng giấu bà." Bà Lý xong, đại khái là biểu tình của cô lừa gạt, nhịn thầm, "Chẳng lẽ bọn họ khi dễ Hứa gia co lớn, chia cho con bé ?"

Thiên hạ bức tường nào kín gió, mặc dù đại đội trưởng dặn dò trong thôn đừng bên ngoài, nhưng nhà ai còn thích bằng hữu, đặc biệt là những gả từ ngoài thôn tới, dù cũng cho nhà đẻ một chút, thể trơ mắt nhà đẻ c.h.ế.t đói.

Hiện mấy phụ nữ từ Thanh Hà Thượng Loan gả tới trộm mang lương thực tiếp tế nhà đẻ, nào đó thích chằm chằm nhà khác phát hiện, lén thầm cùng những khác, đều hoài nghi thôn Dương Thụ lấy lương thực từ chỗ nào , nếu con gái gả thừa lương thực tiếp tế nhà đẻ.

Đương nhiên, đây đều là chuyện xác định, Thanh Hà Thượng Loan cũng chỉ thầm vài câu, thuận tiện hâm mộ một chút nhà con gái gả đến thôn Dương Thụ.

Bà Lý suy đoán , lập tức nghĩ đến nhà khác , nhà ở thôn Dương Thụ, vì thế lập tức đây hỏi thăm.

Hứa Thanh Thanh thừa dịp bà suy tư, tránh khỏi tay bà, bà cầm thật chặt: "Đi, mang bà ngoại về nhà mày xem."

Lại đây một chuyến dễ dàng, bà Lý lão nghĩ kể cả đoán sai, cũng đến nhà con bé ăn ké bữa cơm, nhất tìm xem thể mang cái gì trở về .

Còn phòng ở? Người thôn Dương Thụ quá lợi hại, che chở con nhóc , bà tạm thời dám động tới, bất quá là bà ngoại, đến thăm chá gái, ở trong nhà ăn bữa cơm còn chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Trong lòng bà Lý nghĩ, lôi kéo Hứa Thanh Thanh về nhà cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thoi-ky-doi-kho-tran-trong-nhung-thoi-gian-no-am/chuong-40.html.]

Hứa Thanh Thanh nào nguyện ý mang bà về nhà, nếu lấy tính cách bà lão , sợ là gạo kê cùng cá khô trong nhà đều sẽ cướp sạch.

Tay cô bà nắm nhẹ chút đau, trong lòng chút tức giận, chỉ thể chịu đựng cả giận: "Bà buông cháu ."

"Đừng cọ tới cọ lui, nhanh lên." Bà Lý những buông cô , ngược thúc giục .

Lúc hai lôi lôi kéo kéo, Tiểu Hoa cùng mấy cô bé đều thấy, thấy bà mạnh mẽ lôi kéo Hứa Thanh Thanh, Hứa Thanh Thanh rõ ràng , tùy tay cầm lấy đồ chơi ném tới.

Bị nhánh cây, cục đá ném đến bà Lý theo bản năng buông tay, một bên vỗ , một bên trừng mắt đám trẻ con: "Con nhà ai tay thối như !"

"Tay bà mới thối, ai bảo bà khi dễ Thanh Thanh!" Tiểu Hoa xoa eo , cam lòng yếu thế mà đáp lai.

Bà Lý bực bội : "Mắt mù , tao khi dễ nó? Lại , dù tai khi dễ nó thật, nó cũng chịu!"

"Dựa cái gì!" Hứa Thanh Thanh còn tức giận, Tiểu Hoa tức giận .

Bà Lý "Hừ" một tiếng: "Dựa tao là bà ngoại, trưởng bối của nó."

"Bà ngoại sói, đại phôi đản, khi dễ Thanh Thanh liền đánh bà!" Tiểu Hoa xong, nắm lên một hòn đá nhỏ ném qua.

Bên cạnh, mấy đứa nhỏ thấy động tác của Tiểu Hoa, cũng nhặt gậy gỗ, cục đá, hòn đất ném theo.

Hứa Thanh Thanh cảm thấy gọi là bà ngoại thật đáng giận, trông cậy bà là một bà hẳn hoi, chăm sóc cháu gái mồ côi, cũng đừng tới đây tìm phiền toái chứ?

Thấy một đám trẻ con giúp ném bà, Hứa Thanh Thanh trong lòng điểm hả giận, nghĩ, dù lúc còn nhỏ, hiểu chuyện thực bình thường , vì thế cũng ném theo.

"Mấy đứa phản !" Bà Lý thấy các cô còn dám ném , đặc biệt là đứa cháu gái c.h.ế.t tiệt nhà cũng ném theo, tức giận dậm chân.

"Lang bà ngoại, lang bà ngoại!" Tiểu Hoa ngừng ném, một bên ném còn một bên kêu.

Bà Lý đau tức, trốn vài bước, trực tiếp giơ tay đánh các cô.

"Chạy mau, lang bà ngoại đánh !" Tiểu Hoa biểu tình hung thần ác sát của bà, ném xong cục đá trong tay xoay chạy, thuận tiện còn quên kéo Hứa Thanh Thanh.

Hứa Thanh Thanh theo một đám trẻ con chạy trong thôn, trong lòng nhịn ha ha, cảm thấy gặp đứa nhỏ nghịch ngợm thực xui xẻo, nhưng chính cũng là "đứa nhỏ nghịch ngợm" cũng thật sảng khoái.

Bà Lý rốt cuộc cũng còn trẻ, hơn nữa một đoạn đường xa như , chạy lên, nào đuổi kịp mấy đứa trẻ, chỉ thể trơ mắt các cô chạy xa, tức giận đến mức tại chỗ chửi má nó.

Chờ nghỉ ngơi đủ, bà vỗ vỗ đất, đá vụn đầu , nghiến răng nghiến lợi mà về Hứa gia, định bắt con bé c.h.ế.t tiệc sẽ giáo huấn nó một trận.

Này qua giờ cơm, bà Lý thật biện pháp quan sát thức ăn của trong thôn, bất quá bà cố ý trong nhà, mắt sắc mà đến một hộ treo cá ở nhà chính.

"Thế nhưng cá......"

Nhìn đến chỗ cá , ít cũng vài cân, bà Lý nhớ vị tươi ngon của thịt cá, thiếu chút nữa nổi.

Bà nhịn tò mò, cá là do vận khí nhà bắt , trong thôn đều .

Tuy rằng cảm thấy khả năng nhiều cá như chia cho cả một thôn, nhưng bà vẫn là nhịn tưởng tượng, nghĩ nếu Hứa gia cũng cá thì , như buổi tối nhà bà cũng thể ăn cá.

Nuốt nước miếng, bà nhanh bước chân đến Hứa gia, thấy cửa chính đóng chặt, còn khóa.

"Con bé c.h.ế.t tiệt , về nhà còn phát điên! Ban ngày ban mặt khóa cửa cái rắm......" Bà một bên mắng một bên tìm cách mở cửa .

"Làm gì ? Làm gì ? Ai hổ ban ngày ban mặt tới trộm đồ thôn chúng thôn?"

Bà Lý hề cố kỵ đập khoá cửa nên thanh âm chút lớn, Nhị Cẩu Tử cách vách từ núi xuống động tĩnh.

"Chó má nhà bà, bà rõ ràng thấy là ai!" Bà Lý vốn dĩ một bụng lửa giận, mắng là trộm, đầu liền mắng .

Kỳ thật Nhị Cẩu Tử sớm nhận là ai, thuần túy chính là mắt loại cố ý mắng.

"U! Nguyên lai là bà, ở thôn , chạy đến thôn chúng cạy khóa chơi?"

"Cạy khóa cũng là cạy khóa nhà cháu gái , liên quán cái rắm gì tới bà!"

"Lời cũng đỏ mặt, Đại Ni nếu lúc còn nữa, những giúp đỡ con , còn luôn đánh chủ ý tới nhà của cháu gái, sợ tức giận đến nửa đêm từ nền đất bò tìm bà? Bà bà thật sự một chút cũng chột ?"

" ! Bhẳng liên quan gì tới bà, đây là thấy bà nhàn quá nóng ruột, tới đây quản......" Bà Lý thẹn quá thành giận.

So việc mắng chửi , Nhị Cẩu Tử kém, xắn tay áo trực tiếp chửi nahu cùng bà: "Tốt hơn bà đồ đỉnh đầu loét, chân chảy mủ, hư thấu, bà quỷ già thiếu đạo đức, khuyên bà vẫn nên tích chút đức, đừng......"

Cuối cùng, trận chiến lấy lượng hô hấp cùng tinh lực so sánh, Nhị Cẩu Tử kết thúc thắng lợi.

Mắng bà Lý vốn đang động thủ, nhưng thấy cha Nhị Cẩu Tử từ nhà cách vách, chỉ thể xám xịt rời khỏi thôn.

Còn Hứa Thanh Thanh, theo Tiểu Hoa chạy trốn, bởi vì đường cô bé tò mò hỏi "Lang bà ngoại" là cái gì, vì thế một đám trẻ con Tiểu Hoa mang về nhà, ông cô bé kể chuyện lang bà ngoại.

Người nhà quê đều chút tay nghề, tỷ như nghề mộc, đan cỏ, tre trúc linh tinh, ngoài việc cũng nhàn rỗi, chút đồ vật chỉ thể gia dụng trong nhà, còn thể tích cóp một chút trấn đổi chút muối, que diêm linh tinh trong Cung Tiêu Xã.

Ông Tiểu Hoa đang đan tre trúc, lúc đang đan sọt.

Thấy cháu gái mang theo một đám trẻ con đây kể chuyện xưa, ông Tiểu Hoa vết chân chim: "Các cháu chuyện gì? Thanh Thanh chuyện gì?"

Hứa Thanh Thanh thấy ông còn hỏi riêng , : "Có thể kể lang bà ngoại ạ?"

Cũng lang bà ngoại, chủ yếu những cô bé khác chính là vì cái nên mới tới.

"Không thành vấn đề." Ông Tiểu Hoa xong, động tác đan sọt tay ngừng, trong miệng bắt đầu kể: "Ngày xưa hai chị em nọ, một đứa tám tuổi, một đứa năm tuổi, một ngày, cha bọn họ việc ngoài, mặt trời xuống núi còn trở về...... Chạng vạng, bà ngoại bọn họ đột nhiên tới...... Mẹ bọn họ là gả xa, hai đứa nhỏ nay thấy qua bà ngoại...... Buổi tối, bà ngoại ngủ cùng hai chị em họ, chị gái ngủ một đầu, em trai ngủ một đầu khác...... Nửa đêm, em trai thanh âm sột xoạt, khỏi hỏi ' bà ngoại, tiếng gì đó ạ? ' bà ngoại ' là tiếng bà ăn đậu tằm'......"

Bọn nhỏ xung quanh đều thực nghiêm túc, ông lão kể đến "Đậu tằm", còn đứa thấy thèm.

Chỉ Hứa Thanh Thanh, đến đó cảm giác lắm, quả nhiên ——

"Em trai bà ngoại đang đậu tằm, điểm thèm, nhịn mở miệng xin bà ngoại một cái, bà ngoại đồng ý, liền từ trong chăn...... em trai nhận lấy, đậu tằm, rõ ràng là một ngón tay dính máu, là của chị gái ......"

"A a ——"

Nghe đến đó, mấy cô bé khác đồng thanh hét lên.

Loading...