Xuyên Về Thời Kỳ Đói Khổ, Trân Trọng Những Thời Gian No Ấm - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-03-04 07:56:49
Lượt xem: 114

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đừng đánh, đây là chuyện nhà chúng , cần mấy xía , là bà ngoại của nó, chẳng lẽ còn thể quản nó? Đừng đánh nó, dù đánh thật, nhà mấy chẳng lẽ từng đánh trẻ con?" Bà Lý một bên ngăn cản, một bên biện giải.

Thím Lưu chống eo : "Có thể giống ? Con đánh là bởi vì lời, Thanh Thanh ngoan nhiều hiểu chuyện, huống chi thể con bé , thấy chính là bà thể con bé sống ......"

"Lang bà ngoại! Lang bà ngoại! Lang bà ngoại ăn trẻ con!"

Không khi nào, bọn Tiểu Hoa cũng đây, chỉ bà Lý kêu lên.

Bà Lý một đám lớn với ánh mắt bất thiện, nhiều trẻ con như chỉ kêu "Lang bà ngoại" mặt đều đen, trong lòng rốt cuộc điểm hối hận vì tới một chuyến .

Ở đây chút hỗn loạn, đại đội trưởng cũng tới, đồng hành còn mấy cán bộ của Thanh Hà Thượng Loan.

Thời buổi , đại bộ phận bá tánh vẫn thuần phác, là bởi vì Hứa Thanh Thanh bọn họ mới thể nhận lương thực cứu tế, trong lòng chỉ cảm kích.

Cũng là bởi vì như thế, Thanh Hà Thượng Loan phát hiện con Lý gia bậy về Hứa Thanh Thanh về phía thôn Dương Thụ, lập tức liền thông báo cho cán bộ thôn.

Cán bộ Thanh Hà Thượng Loan Lý gia thôn Dương Thụ, chạy nhanh đây, nhân cơ hội cảnh báo Lý gia.

"Đều đang gì đây!" Đại đội trưởng rống một tiếng, trong viện tức khắc an tĩnh , mấy đàn ông phía đang giáo huấn Lý lão nhị cũng thu tay .

Lý lão nhị thấy , đầu tiên là nhẹ nhàng thở , chờ phát hiện cán bộ thôn bọn họ cũng tới đây, lập tức chạy lên cáo trạng: "Bí thư chi bộ, chủ cho , thôn Dương Thụ bọn họ thật bắt nạt ......"

"Cậu việc gì chạy đến thôn Dương Thụ gì?" Cán bộ Thanh Hà Thượng Loan mà hỏi.

" là đến xem cháu ngoại gái, bọn họ liền đánh thành như , thật quá đáng!"

Thấy còn mặt mũi cáo trạng, thôn Dương Thụ ngươi một lời một ngữ cũng cáo trạng.

"Phi! Rõ ràng là bọn họ chạy tới khi dễ , Thanh Thanh còn nhỏ như , thể , bọn họ thế nhưng còn động thủ với con bé, mạng con bé ?"

Hứa Thanh Thanh lời , khóe miệng bất đắc dĩ mà nhẹ xả một chút, cảm thấy ở trong mắt trong thôn, bao nhiêu yếu đuối.

"Mấy cán bộ thể quản trong thôn ?"

" , các ngươi nếu quản , cũng đừng trách chúng hỗ trợ quản, về Lý gia nếu dám xuất hiện ở thôn Dương Thụ, chúng thấy một đánh một !"

Cán bộ Thanh Hà Thượng Loan con Lý gia thế nhưng là đây đánh Hứa Thanh Thanh, trong lòng cũng bực bội, cảm thấy bọn họ đúng là quá đáng.

Chính là xa lạ, đều sẽ tùy tiện khi dễ một cô bé mồ côi, kết quả bọn họ rõ ràng là ngược khi dễ nhà, đặc biệt còn là cô bé đang lập công lớn, phát hiện lương thực, cứu giúp bao nhiêu trong huyện.

Nghĩ chuyện như nếu truyền , thanh danh Thanh Hà Thượng Loan bọn họ đủ thối, biểu tình nhóm cán bộ đều nghiêm túc lên, tỏ vẻ sẽ cho Hứa Thanh Thanh cùng thon Dương Thụ một công đạo.

Biết cán bộ Thanh Hà Thượng Loan công đạo, là thu hồi lương thực cứu tế nhà bọn họ, sắc mặt bà Lý trắng nhợt.

rõ, chỉ là quản giáo cháu gái một chút, thuận tiện bắt nó lấy ít đồ vật hiếu kính trưởng bối mà thôi, nháo thành như .

"Ai u, các ngươi đây là mạng cả nhà chúng ...... quản giáo cháu gái nhà cái gì sai...... sống nổi......" Bà Lý thấy nhóm cán bộ giống như là giỡn, mặt đất bắt đầu kêu cha gọi .

Lúc , nếu như thu hồi lương thực, chừng thật sự sẽ mạng cả nhà, Lý gia tuy rằng mặc ở trong ngoài thôn đều cho chán ghét, nhưng tội nặng tới mức chết.

Cán bộ Thanh Hà Thượng Loan thu hồi lương thực bất quá là dọa bọn họ, rốt cuộc cán bộ thật đúng là chắc cái quyền .

Thấy dọa , cán bộ mở miệng : "Không thu hồi lương thực, mấy xin Hứa Thanh Thanh cùng thôn Dương Thụ hẳn hoi, bảo đảm về sẽ tới thôn Dương Thụ, nếu ......"

Bà Lý thật sự dọa tới, sự tình thể cứu vãn, nhanh bò dậy một bên xin một bên bảo đảm.

"Nói thì , nếu là các ngươi qua đây kiếm chuyện, chính là thôn Dương Thụ đánh c.h.ế.t chúng cũng mặc kệ." Cán bộ Thanh Hà Thượng Loan cuối cùng cảnh cáo một câu, mang theo con Lý gia rời .

Chờ bọn họ rời , Hứa Thanh Thanh cảm ơn với trong thôn, đại đội trưởng cùng đại bộ phận đều rời , chỉ Nhị Cẩu Tử cùng mấy phụ nữ ở .

Nguyên lai, các bà là tới đưa quần áo mới, giày mới cùng cặp sách mới cho Hứa Thanh Thanh, vô tình phát hiện con Lý gia tới tìm phiền toái, vì thế gọi trong thôn đây.

Nay giải quyết xong con Lý gia, các bà sôi nổi lấy một bộ quần áo, giày thêm cặp sách mới .

Nói thật, màu sắc váy hoa cũng phù hợp với thẩm mỹ của Hứa Thanh Thanh, đặc biệt là còn cùng màu với giày vải.

, ở cái tời đại nhiều kết hôn cũng nổi một bộ quần áo mới, một bộ quần áo tươi sáng như bao nhiêu dễ dàng.

"Oa —— thật xinh !" Hứa Thanh Thanh cổ động mà khen một câu, ngay đó mới xua tay tỏ vẻ chính thể nhận.

"Cố ý cho cháu, cháu mặc cũng ai mặc nổi, lãng phí quần áo xinh ."

" , mau thử, xem ."

"Đi thể quần áo mới, Thanh Thanh chúng lớn lên xinh như , mặc quần áo mới , nhất định kém con gái trong thành phố."

Mẹ Nhị Cẩu Tử liên hồi, căn bản cho Hứa Thanh Thanh cơ hội cự tuyệt.

Hứa Thanh Thanh thấy các bà trực tiếp quần áo cho , chỉ thể vội ôm quần áo chạy phòng.

"Mới lớn như thẹn thùng......"

Nhóm phụ nữ cô ném ở nhà chính, trêu ghẹo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thoi-ky-doi-kho-tran-trong-nhung-thoi-gian-no-am/chuong-44.html.]

Thực mau, Hứa Thanh Thanh xong váy , Thẩm Khang Bình lên vỗ tay : "Em gái !"

Thời buổi , quần áo đều sẽ cố ý lớn một chút, mặc nhiều năm, cho nên váy hoa chỉnh thể tương đối rộng.

Cũng may với tuổi Hứa Thanh Thanh hiện nay, cũng cần khoe hình gì, cho nên váy rộng thùng thình, làn da càng thêm trắng hơn, thoạt đúng là .

Thời đại bất đồng, thẩm mỹ cũng bất đồng, ở đây Hứa Thanh Thanh mặc váy hoa đều cảm thấy , một đám khen cô nở hoa.

Hứa Thanh Thanh khen đến mức ngượng ngùng, nhấp môi lời cảm tạ, lấy chút đồ vâtj phía bí thư Trương mang tới để đáp lễ.

Mọi ở đây chịu , cự tuyệt xong đều trực tiếp rời .

Chờ các bà, cá cô cũng rời , Hứa gia một nữa khôi phục an tĩnh.

Hứa Thanh Thanh về phòng quần áo, Thẩm Khang Bình hỏi cô: "Váy ?"

"Ở trong phòng, ?" Hứa Thanh Thanh khó hiểu .

"Em gái mặc ."

Hứa Thanh Thanh rộ lên, ngay đó quần áo cũ , nhớ tới : "Cũng cho một bộ quần áo mới ?"

"Anh quần áo, để cho em gái." Thẩm Khang Bình gì hứng thú với quần áo, lôi kéo quần áo .

Hứa Thanh Thanh trong lòng quyết định một bộ quần áo cho , bất quá nhiều nhất cô khâu vá mọt chút, quần áo gì đó, chỉ thể phiền toái thím Lưu hoặc bà cô một chút.

Hứa Thanh Thanh nghĩ xong, thấy giữa trưa, về phòng đặt một phần cơm hộp.

Cũng tiền liền hoang phí, thật sự là mỗi ngày nấu cơm, lâu cũng phiền, lúc mấy ngày liền đặt cơm hộp một để nghỉ ngơi một chút, đương nhiên, cũng vì cô thèm ăn.

Trưa hôm nay, Hứa Thanh Thanh đặt lẩu cay, suy xét đến sức ăn của Thẩm Khang Bình, cô cố ý đặt thêm nhiều mỳ.

Đương nhiên, kỳ thật cô ăn một nồi lẩu chỉnh, bất quá một phần lẩu cơm hộp ít cũng một, hai trăm đồng, thật sự chút đắt, cô quyết định vẫn là chờ dịp nào đó, chính siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, tự nấu một nồi lẩu.

"Khang Bình, đây ăn cơm, thuận tiện mang cái chén tiến ."

Thẩm Khang Bình , chạy nhanh tới lấy cái chén phòng.

Hứa Thanh Thanh bàn, bảo cầm chén cho , gắp một ít thịt bò cuốn, rau xà lách, bò viên, trứng cút, măng...... Cuối cùng múc một chút nước, ngay đó đem hơn nửa còn đưa cho Thẩm Khang Bình.

Lẩu cay mùi hương thập phần mê , Thẩm Khang Bình hương vị liền thèm kinh khủng, tiếp nhận chén liền cầm lấy chiếc đũa ăn ngay.

"Có thịt, thật ngon!" Hắn gắp lên một miếng thịt bò cuốn đưa trong miệng, một bên ăn một bên .

Hứa Thanh Thanh gắp một miếng bò viên cắn cắn, gật gật đầu, chờ hút khô nước trong bò viên, nhắc nhở : "Đợi lát nữa ăn viên thì cẩn thận một chút, bên trong canh, đừng để bỏng."

Thẩm Khang Bình gật gật đầu, nuốt thịt bò cuốn non mịn tiên hương trong miệng, dùng chiếc đũa gắp một cái bò viên.

Trước tới thịt bò cũng ăn qua, càng đừng tới bò viên, một ngụm cắn xuống, hai mắt lập tức sáng bừng.

Hứa Thanh Thanh thấy đem hơn phân nửa cái bò viên nhét trong miệng, phồng lên quai hàm khen ngon, gắp viên còn trong chén cho .

Lẩu cay nhà hương vị cũng tệ lắm, chỉ nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, cốt canh hương vị cũng thực tồi, thật lâu ăn lẩu cay Hứa Thanh Thanh thật sự là thoải mái.

Cô cảm thấy đồ ăn tồi, đối với Thẩm Khang Bình mà , đó chính là mỹ vị nhân gian, Hứa Thanh Thanh cố ý đặt nhiều mì hơn mà thiếu chút nữa cũng đủ ăn, thẳng đến khi canh cũng xử lý sạch, mới lộ biểu tình thỏa mãn.

"Ăn ngon ?" So với Hứa Thanh Thanh ăn xong , nâng mặt xem ăn xong liền hỏi.

Thẩm Khang Bình gật đầu: "Ăn ngon."

"Vậy cơm em nấu ăn ngon là cái ăn ngon?" Hứa Thanh Thanh cho một nan đề.

Thẩm Khang Bình dư vị trong miệng, cần nghĩ ngợi : "Cơm em nấu ăn ngon!"

Hứa Thanh Thanh xì một tiếng rộ lên, duỗi tay ở nhéo mặt một cái, cảm thấy Khang Bình nhà thật thông minh, ngốc mới là đồ ngốc.

Thẩm Khang Bình ngoan ngoãn để cô nhéo, thấy cô đột nhiên , cũng theo rộ lên.

Hứa Thanh Thanh chọc má lúm đồng tiền của , hỏi: "Vậy buổi tối ăn cái là cơm em nấy?"

Lúc đây, Thẩm Khang Bình do dự một chút, bất quá cuối cùng vẫn là : "Ăn cơm em gái nấu."

Hứa Thanh Thanh lòng gật gật đầu, cảm thấy uổng công mỗi ngày nấu cơm cho .

Ăn xong cơm trưa nghỉ ngơi một hồi, Hứa Thanh Thanh lấy khối vải màu xanh lục bí thư Trương bọn họ đưa tới cùng chô đường phèndư tìm thímLưu, nhờ thím hỗ trợ quần áo mới cho Thẩm Khang Bình.

"Con bé , còn khách khí với thím, giúp cháu quần áo thành vấn đề, đường phèn thì lấy về tự ăn ." thím Lưu thấy cô còn mang đường phèn tới, oán trách .

Hứa Thanh Thanh đem đường phèn đặt lên bàn, cũng tiếp lời .

"Miếng vải khá , nếu một cái áo cho cháu, dư thím cho cháu một cái váy?" thím Lưu mở miếng vải, nhịn .

"Cháu váy mới , vẫn là cho cháu cả bộ ." Hứa Thanh Thanh .

Thím Lưu thấy cô kiên trì, gì nữa, mà một bên bắt đầu chuẩn , một bên chuẩn dạy cô.

Loading...