Xuyên Về Thời Kỳ Đói Khổ, Trân Trọng Những Thời Gian No Ấm - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-03-04 07:57:03
Lượt xem: 119
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bất quá Hứa Thanh Thanh ngày thường cũng để thiếu ăn thiếu uống, cho nên Thẩm Khang Bình cũng bao giờ tiệm cơm.
Lúc cô chủ động mang ăn cơm, Thẩm Khang Bình cũng nghĩ nhiều, lập tức liền gật đầu : "Được."
Tiệm cơm chắc nhiều đồ ngon, nhưng ở bên ngoài ăn cơm, đại khái là chuyện mỗi đều mong chờ khi còn nhỏ.
"Đi tiệm cơm ăn cái gì?" Thẩm Khang Bình cô hỏi, hiển nhiên là hiện tại kích động .
Hứa Thanh Thanh thấy quả nhiên cao hứng khi ăn tiệm, đáy mắt mang theo ý : "Còn , chờ lát nữa mới ."
Tiệm cơm bay giờ giống hiện đại, ăn cái gì gọi cái đó, hiện tại, đại khái là tiệm cơm cái gì ăn cái đó.
"Bài ngày hôm qua em dạy còn nhớ ?" Nói xong chuyện ăn tiệm, Hứa Thanh Thanh thấy bà lão còn tới, chuyện học tập.
Thẩm Khang Bình gật gật đầu, lập tức nhắc .
Trí nhớ trẻ con đều khá , vì tâm trí dừng ở một đứa nhỏ , trí nhớ Thẩm Khang Bình thực tồi, về văn học, Hứa Thanh Thanh dạy hai liền nhớ rõ.
Hai em giao lưu học tập, bà lão phía về đến nhà.
Bà ba con dâu, hôm nay cũng là vận khí , trừ bỏ con dâu út sinh xong ở nhà, hai con dâu khác lúc cũng nghỉ phép.
Bà lão trở về, chạy nhanh gọi hai cái dâu trong phòng con dâu út.
"Mẹ, chuyện gì thần thần bí bí như ?"
"Mấy đứa xem." Bà lão cũng quanh co, trực tiếp đem gạo, mì trắng, còn một cây lạp xưởng mua về đưa cho các cô xem.
"Trời ơi, tìm gạo và mì trắng như !"
"Thịt! Thế nhưng còn thịt!"
Nhìn biểu tìnhkhϊếp sợ của mấy con dâu, trong lòng bà lão điểm đắc ý, bất quá cũng dám trì hoãn, nhanh : "Mẹ hôm nay Thiên hẻm bên gặp , trong tay hai em vẫn còn ...... Các xonxem thể mua , nếu , liền gọi thông gia bọn họ."
Đồ như , cũng thường xuyên thể gặp , thể bỏ lỡ thôn liền còn nữa, hai con dâu chạy nhanh trở về phòng lấy tiền.
Cùng lúc đó, con dâu út ở giường nghĩ đến thể của , con trai gầy yếu bên cạnh, do dự hai giây, với tay gối đầu sờ sờ, cuối cùng móc một đồ vật: "Mẹ, cầm cái , xem nhận , nếu nhận, nhà chúng đổi hết về ."
Bà lão tự nhiên cũng nhà đổi hết chỗ đó về, bất quá đến đồ vật con dâu đưa, vẫn là nhịn hỏi: "Con bỏ ?"
"Giữ ăn uống , cái gì luyến tiếc ạ." con dâu út nghĩ thông.
"Được." Bà lão gật gật đầu, chờ hai con dâu khác từ trong phòng cầm tiền cùng phiếu đưa cho bà, vội vàng Thiên hẻm.
Thiên hẻm chính là chợ đen lớn nhất trong trấn, cách nhà bà lão quá xa, bà đây, thấy hai em đó còn ở đó, rốt cuộc yên lòng.
"Anh bạn nhỏ, tay bà đủ tiền......"
Hứa Thanh Thanh lời , vốn đang cho rằng bà trả giá, nghĩ tới bà móc một cái vòng tay bằng vàng.
Nói là vòng tay, thật sự chút khó coi, kỳ thật chính là một cái hình tròn vàng.
Hứa Thanh Thanh bà lão dùng cái tiền, tiếp nhận đánh giá một chút, cơ bản xác định là vàng liền đồng ý.
"Điền, liền lấy cái , bà đưa cháu các loại phiếu cho cháu chút là đủ ."
Vòng vàng tuy khó coi, nhưng cũng mười mấy khắc, nạp cũng mấy ngàn đồng, nếu đồng ý Thẩm Khang Bình dẫn tiệm cơm ăn cơm, Hứa Thanh Thanh cũng định lấy thêm phiếu.
Vàng xác thật mặc kệ thời nào cũng là thứ , nhưng với bình thường cụ thể giá trị, cũng bán thế nào, những thứ cũng chỉ thể để cho đời , thời điểm thật sự thiếu ăn uống, còn trân quý bằng mấy cân lương thực.
Bà lão vốn là dùng tới nếu đủ tiền, ý tứ , nhận lấy vòng vàng liền cần tiền nữa, mừng sợ đưa qua, sợ đổi ý, nhanh chóng đem phiếu trong tay đưa cho , ngay đó lấy đồ vật trong sọt tre cho trong túi mang theo.
Đồ vật tới tay bà lão rốt cuộc yên lòng, hỏi khi nào đến, câu trả lời chính xác, mang theo điểm thất vọng rời .
Tới thử xem mà thôi một cái vòng vàng, tâm tình Hứa Thanh Thanh thập phần sung sướиɠ, tìm chỗ bỏ mũ xuống, cởϊ qυầи áo cũ , lau khô mặt, mang theo Thẩm Khang Bình tiệm cơm.
Bọn họ cửa tính là sớm, đường mất hơn một giờ, ở Thiên hẻm lâu, lúc tới giữa trưa.
Đi đến tiệm cơm, vẫn thể ngửi mùi hương, bất quá bên trong khách nhân.
"Xin chào, xin hỏi hiện tại thể ăn cơm ạ?"
Người phục vụ trong tiệm cơm là một phụ nữ hơn ba mươi, ngày thường nếu tới ăn cơm sớm như , sẽ oán giận hai câu, nhưng gặp cô bé xinh lễ phép, miễn cưỡng vài phần kiên nhẫn: "Muốn ăn cái gì? Hôm nay màn thầu hoa màu, mì sợi, còn thịt kho tàu lượng hạn."
Hứa Thanh Thanh hiện tại vật tư khuyết thiếu, nghĩ rằng, khuyết thiếu đến mức tiệm cơm chỉ mấy món như .
Bất quá tới cũng tới , cô cuối cùng vẫn gọi ba cái màn thầu cùng một phần thịt kho tàu.
Người phục vụ vốn dĩ chỉ thuận miệng cho một tiếng, thấy hai đứa nhỏ thật đúng là sự gọi thịt kho tàu, khỏi thêm bọn họ một cái, đặc biệt là Hứa Thanh Thanh dứt khoát trả tiền cùng phiếu.
Thời đại khó khăn, nhưng thiếu điều kiện, phục vụ ở tiệm cơm duy nhất ở trấn , ngày thường cũng ít kiến thức, cho nên cũng đại kinh tiểu quái, thu tiền xong liền hướng phòng bếp hô một tiếng.
Bất luận ở niên đại nào, ăn tiệm luôn rẻ, bất quá thấy Thẩm Khang Bình xuống, mới lạ mà chung quanh, Hứa Thanh Thanh liền cảm thấy tiền tiêu đáng giá.
Thời buổi , thịnh hành quan điểm "Khách hàng chính là thượng đế", hai em đánh giá tiệm cơm hàn huyên mấy câu, phục vụ thét to một tiếng, tự qua bưng thức ăn.
Thịt kho tàu màu sắc hồng lượng , bộ tiệm cơm đều bay đầy mùi hương, Hứa Thanh Thanh bưng mâm, thấy Thẩm Khang Bình xem đến rời mắt, khóe môi khẽ nhếch.
Thịt kho tàu ở tay cô, còn màn thầu hoa màu Thẩm Khang Bình bưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thoi-ky-doi-kho-tran-trong-nhung-thoi-gian-no-am/chuong-52.html.]
Màn thầu hoa màu đại khái bỏ mì soba, màu xám, bất quá chờ xuống, Hứa Thanh Thanh cầm lấy một cái cắn một ngụm, phát hiện hương vị khá .
Miếng đầu tiên Thẩm Khang Bình ăn thịt kho tàu, thịt kho nạc mỡ đan xen bất luận là màu sắc là mùi hương đều thập phần mê , miệng, da hương thịt lạn, ăn ngon đến thiếu chút nữa cắn miệng.
"Ăn ngon ?" Hứa Thanh Thanh thấy ăn ngon lành, nhịn cũng kẹp lên một miếng.
Thẩm Khang Bình gật đầu: "Ăn ngon."
Hứa Thanh Thanh thịt kho tàu chiếc đũa, do dự chút, vẫn tách thịt mỡ , mà trực tiếp đưa trong miệng.
Lại tiếp, đay vẫn là đầu tiên cô ăn thịt heo của niên đại .
Trước , thịt heo hiện đại ngon bằng Hứa Thanh Thanh còn tin, nếm một miếng , cũng là đầu bếp tay nghề quá , là chất lượng thịt , hương vị xác thật phá lệ mỹ vị, ăn lên béo mà ngán, thơm ngọt mềm xốp.
Hứa Thanh Thanh hai khối thịt kho tàu liền, lúc mới cúi đầu cắn màn thầu, trong lòng càng thêm cảm thấy tiền đáng tiêu.
Tiếp theo, hai em cũng nữa, mà là túc một ngụm màn thầu một ngụm thịt, ăn ăn, động tác đều chút gống .
Bọn họ ăn cơm, bắt đầu khác tiến tiệm cơm, vốn dĩ chỉ định mua hai cái bánh bao hoặc mua chén mì đỡ thèm mùi hương thịt kho tàu, thấy hai em ăn đến ngon lành, chút dư dả khẽ cắn môi, cũng gọi một phần thịt kho tàu.
Chờ trong tiệm mấy bàn khách, hai em cũng ăn xong , Thẩm Khang Bình bưng mâm, dùng màn thầu lau sạch nước thịt, một ngụm nhét trong miệng, ăn đến vẻ mặt thỏa mãn.
Bữa cơm Hứa Thanh Thanh cũng ăn đến lòng, thấy vẻ mặt của , lập tức quyết định cơ hội dẫn tới.
Ngồi nghỉ ngơi xong, Hứa Thanh Thanh cất bát đĩa, mang theo Thẩm Khang Bình rời khỏi tiệm cơm.
Tới giờ cơm, đường ít đến đáng thương, thường thường còn thể tiếng gọi trẻ con về ăn cơm của nhà ai đó.
Mẹ mày gọi về nhà ăn cơm kìa......
Hứa Thanh Thanh trong đầu nghĩ , nhịn khẽ một tiếng.
So với nhịp sống nhanh của hiện đại, niên đại chậm rãi, ngẫu nhiên đường, nện bước cũng thong thả, Hứa Thanh Thanh tản bộ dẫn Thẩm Khang Bình dạo xung quanh, cuối cùng dẫn Cung Tiêu Xã.
Trong thời gian , nước trong nhà đều là trong thôn hỗ trợ lấy, củi cũng là bọn Tiểu Hoa mang tới, Hứa Thanh Thanh mua chút kẹo về mời mấy cô bé ăn, cũng coi như khen ngợi bọn họ trong thời gian học tập nghiêm túc.
Cung Tiêu Xã vẫn chỉ kẹo mỡ heo, Hứa Thanh Thanh ở nhà bà Hồ ném qua, hương vị khá , một phen phong vị khác, vì thế mua một ít.
Mua xong kẹo, Hứa Thanh Thanh thấy bên cạnh còn bánh quy đựng trong lon sắt, cảm thấy mới lạ, vốn dĩ mua một lon thử xem, bất quá loại bánh quy lon sắt đại khái là đồ ăn vặt xa hoa, giá thật sự cao, cũng cô mua nổi, mà thấy cần thiết tiêu tiền uổng phí, cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Từ Cung Tiêu Xã , Hứa Thanh Thanh cầm một viên kẹo mỡ heo cho Thẩm Khang Bình, : "Đi, về nhà."
Thẩm Khang Bình gật gật đầu, đại khái là hôm nay ăn tiệm Cung Tiêu Xã mua kẹo, tâm tình vui sướиɠ bước cũng thực nhẹ nhàng.
Trong thời gian , mỗi ngày tới lui giữa trường học và nhà, tố chất thể của Hứa Thanh Thanh cũng cải thiện ít, hơn nữa hiện tại thời tiết mát mẻ hơn nhiều, cô cũng quá mệt vì bộ về.
Trở trong thôn, Hứa Thanh Thanh thấy ngoài ruộng thế nhưng ít đang việc, khỏi chút kinh ngạc.
"Thanh Thanh trở ." Ven ruoonjgm thím Lưu thấy cô, trực tiếp tới.
Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, lấy hai viên kẹo mỡ heo đưa cho thím hỏi: "Đã chuẩn bắt đầu trồng trọt ạ?"
"Cháu giữ mà ăn." thím Lưu đem kẹo trả cô mới thở dài , "Vẫn còn rạn nứt, mưa thì vẫn trồng , chỉ là nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tu chỉnh một chút."
Nông dân chính là dựa thu hoạch trong đất mà sống, đều khô nứt cũng trồng , trong lòng trong thôn đều dễ chịu.
Hứa Thanh Thanh những còn bận rộn ngoài ruộng, cũng nhịn thở dài.
"Được , trẻ con thở dài cái gì, về nhà ." Thím Lưu vuốt đầu cô .
Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, đem kẹo mỡ heo nhét trong tay thím, lôi kéo Thẩm Khang Bình chạy .
Thím Lưu bóng dáng cô chạy mấy, lắc đầu, vẫn cất kẹo trong túi, định mang về cho cháu trai ăn.
Hứa Thanh Thanh về đến nhà, mới xuống uống nước nghỉ ngơi một hồi, bọn Tiểu Hoa chyaj tới.
"Thanh Thanh trở !"
"Thanh Thanh tỷ chị trấn cái gì ?"
"Thanh Thanh ăn cơm ?"
Hứa Thanh Thanh trả lời lượt, lấy kẹo mỡ heo mua ở Cung Tiêu Xã chia cho bọn họ.
Thẩm Khang Bình trừ bỏ hào phóng với cô, đối với ngoài kỳ thật là điểm hộ thực, thấy em gái chia hết kẹo, tuy rằng chuyện, khóe miệng điểm xị xuống.
"Đây là kẹo gì?"
"Cảm ơn chị Thanh Thanh."
Nhận kẹo bọn nhỏ đều vui vẻ, lời cảm ơn, cầm kẹo trong tay , ai bỏ ăn ngay.
"Cái là kẹo mỡ heo, dùng mỡ heo ." Hứa Thanh Thanh trả lời, đồng thời, cũng quên bên cạnh khóe miệng sắp rơi xuống mặt đất, đem cố ý giữ một ít kẹo nhét hết trong tay .
Thẩm Khang Bình kẹo trong tay nhiều hơn tất cả , khóe miệng rốt cuộc mới bình thường , cúi đầu đếm một , chia một nửa nhét trong tay cô.
Hứa Thanh Thanh cảm thấy thật sự đáng yêu, duỗi tay nhéo mặt một cái, cất hết kẹo trong túi.
Mà lúc , rốt cuộc đứa nhỏ nhịn xé giấy gói kẹo , nhẹ nhàng liếʍ một ngụm, cắn một chút.
Kẹo mỡ heo mỡ vị ngọt, đầu ăn đến loại kẹo đôi mắt bọn nhỏ đều cong lên, trong lòng đều nhớ kỹ loại hương vị .