Yên Hoài (phần 2) - Chương 01

Cập nhật lúc: 2025-09-12 06:33:46
Lượt xem: 21

Thời gian như vỡ vụn thành muôn mảnh, khẽ ghép .

Khi Lục Hoài mở mắt, giật thấy bản khoác bộ bạch y trắng tinh khôi, một vết máu, một dấu bụi.

Linh căn mất từ lâu, giờ đây yên vị vững chãi, luồng sức mạnh thanh khiết lưu chuyển trong cơ thể, thứ cảm giác cứ ngỡ sẽ bao giờ thể gặp nữa.

Trên tay, một thanh bạch kiếm sáng rực như lưu quang, vững chắc, sắc bén.

Hắn ngẩn .

— Đây là… Bảo Thiện?

Ngón tay siết chuôi kiếm, cảm giác quen thuộc dâng trào như sóng lũ: sự thanh thoát, vững vàng, cảm giác ánh sáng bao trùm.

giữa sự an yên xen lẫn một trống mơ hồ, như thể mất một thứ gì quan trọng mà thể gọi tên.

Xung quanh là núi non xanh thẳm, tiếng chim hót lảnh lót, từng vệt nắng xuyên qua kẽ lá. Mọi thứ thanh bình đến lạ. trong tim , một cơn run rẩy khe khẽ lan rộng.

— Chẳng lẽ… tất cả chỉ là một giấc mộng?

Hắn hít sâu, bước .

Đập mắt là Huyền Vũ phái trong dáng vẻ yên : tử cung kính, tiếng chuông chiều vang xa, những nghi thức, trật tự quen thuộc hề đổi.

Tóm lấy một sư để hỏi, mới sư phụ vẫn đang trong thời gian bế quan, từng lộ diện.

Cảnh vật vẫn thế. lòng chẳng thể bình yên.

Một luồng ký ức mơ hồ như vết m.á.u khô thoáng qua: ánh mắt màu bạc lấp lánh của Tử Yên, nụ cuối cùng khi hóa thành tro bụi, tiếng gào như xé nát tim

Tất cả như diễn một khắc , nhưng giờ chẳng bằng chứng nào để chứng minh.

Hắn lặng, tay nắm chặt lấy bạch kiếm, khẽ thì thầm:

"Nếu đây là mộng… ... trong tim đau đến ?"

Hắn cắn chặt răng, gạt bỏ cảm giác m.ô.n.g lung , vội vã hướng về chỗ của .

Trong ký ức , đứa em yêu thương vốn bất động trong giường hàn băng, sống dở c.h.ế.t dở vì độc tính ăn mòn.

Chưa kịp bước , một tử vội vã chạy đến báo tin:

"Sư ! Lục Minh… Lục sư tỉnh !"

Lục Hoài khựng , trái tim thắt , dám tin tai .

"Tỉnh…?"

Khi đến nơi, thấy Lục Minh vẫn trong hình hài trẻ nhỏ, gương mặt tái nhợt nhưng đôi mắt hé mở. Thần trí còn tỉnh táo, nhưng khí tức của hắc độc biến mất.

Một cơn chấn động dội lòng .

Bao nhiêu ngày đêm từng tự trách, từng dằn vặt, nay thấy thể hít thở bình yên như thế…

Khóe mắt cay xè, nhưng giọng vẫn trầm :

"Ai… Ai giải độc cho nó?"

Vị tử cúi đầu:

"Là Chu Tước phái, bọn họ mang đến một bảo vật thần dị, thể hóa giải trăm thứ tà độc. Nhờ , Lục Minh mới thoát khỏi hiểm cảnh."

Lục Hoài lặng . Chu Tước phái? Một tia sáng lạ lùng bùng lên trong đáy mắt .

Trong cõi hỗn loạn của ký ức, chỉ một cái tên hiện rõ ràng.

Là nàng ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yen-hoai-phan-2/chuong-01.html.]

Hắn siết chặt tay, lập tức dặn dò sắp xếp:

"Đưa Lục Minh tới một nơi an . Phải canh giữ ngày đêm, để bất kỳ kẻ nào tiếp cận."

Lo sợ tử Huyền Vũ thông thường đối phó Khương Trần, đặc biệt lấy những món pháp khí bảo hộ để bày trận địa và kết giới.

Xong xuôi, chần chừ lấy một khắc, xoay , bạch y tung bay trong gió, vội vã hướng thẳng về phía Chu Tước phái.

Trong lòng vang vọng một ý niệm:

"Nếu thật sự là nàng… nếu Tử Yên trở … thì tuyệt đối để bi kịch tái diễn nữa."

 

Lục Hoài một mạch tới Chu Tước phái, kịp thở lập tức kéo một tử bên ngoài hỏi dồn:

"Huyền Vũ sư , ngươi Tử Yên cô nương ?"

Đệ tử thoáng sững , hạ giọng đáp với vẻ kính phục:

"Phó chưởng môn ư? Ai trong thiên hạ mà chẳng . Nàng là kỳ tài hiếm của bản phái. Từ mười tuổi hiển lộ thiên tư, kiếm quang tuyệt luân, hắc kiếm trong tay tung hoành tứ hải. Sau khi tiền chưởng môn Kính Thiên và phó chưởng môn Phi Phong bỏ mạng trong một bí cảnh, đường chủ Lương Cầm tiếp chưởng, liền phong nàng phó chưởng môn, oai danh truyền khắp thiên hạ."

Nghe , tim Lục Hoài như dội trống, bao nhiêu mệt nhọc đường dường như tan biến.

Hắn mừng sốt ruột, bước càng lúc càng nhanh, chỉ thấy nàng một .

khi cánh cửa điện mở , con gái nhớ thương suốt kiếp đó, mái tóc dài rũ xuống vai, dung nhan thanh nhã, mắt sáng như suối trong.

Trên nàng còn bóng dáng của thiếu nữ tiều tụy, linh căn vỡ nát ngày , mà là khí chất uy nghiêm của phó chưởng môn Chu Tước phái.

Tử Yên , ánh mắt sáng trong như nước suối ngày đông lạnh, lễ độ khẽ gật đầu:

"Thì là Lục thiếu hiệp ư? Nghe danh lâu, nay mới dịp diện kiến."

Giọng nàng thanh lãnh, khách khí như nước hồ mùa thu. Sau đó, nàng chỉ mỉm , nhẹ nhàng tiếp:

"Thiếu hiệp đến để trả lễ bản phái vì thanh Bảo Thiện ư? Thiếu hiệp dùng nó thuận tay chăng?"

Trong khoảnh khắc , nụ môi Lục Hoài đông cứng. Bao nhiêu nỗi vui mừng khi tin nàng lấy thiên tư, còn linh căn vỡ nát giày vò, lập tức hóa thành một mũi nhọn đ.â.m thẳng tim.

Hắn lặng .

Một phần trong lòng hân hoan vì nàng nay đường đường là phó chưởng môn, rực rỡ như một ngôi sáng. phần khác đau đớn đến tê dại, bởi từng ngây thơ nghĩ rằng họ thể bắt đầu từ đầu.

Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.

Lục Hoài hít một thật sâu, cố giữ giọng điềm tĩnh:

"Tử Yên… thật sự từng gặp ?"

Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn bình lặng như hồ thu, hề gợn sóng:

"Lục thiếu hiệp lầm . Nếu gặp, hẳn nhớ thiên tư trác tuyệt, khí chất cao quý như thiếu hiệp."

Nói mỉm , vẫn là lịch sự, xa cách.

Loading...