Yên Hoài (phần 2) - Chương 02
Cập nhật lúc: 2025-09-12 06:35:45
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tia đau nhói vụt qua lồng n.g.ự.c . Trước mắt là dung nhan quen thuộc , là giọng từng đan xen trong bao ký ức chan hòa m.á.u và lệ nóng, mà giờ tất cả phủi bay như mây khói.
"Nếu … ít nhất cũng nên gọi một tiếng bằng hữu, ?" gượng, giọng khàn khàn như nghẹn .
Tử Yên khẽ cúi mắt, hàng mi che giấu điều gì đó thoáng vụt qua. khi ngẩng lên, nàng vẫn nở nụ ôn nhu mà xa vời:
"Bằng hữu ư? Chu Tước phái luôn rộng cửa nghênh đón hùng thiên hạ. Lục thiếu hiệp kết giao, đương nhiên là vinh hạnh cho ."
Từng chữ rơi tai Lục Hoài lạnh lẽo như băng.
Đây Tử Yên từng liều c.h.ế.t bảo hộ, cũng chẳng Tử Yên từng vì mà m.á.u nhuộm cõi mộng.
Chỉ còn phó chưởng môn Chu Tước, ngôi rực rỡ sáng chói, cách cả ngàn trùng.
Khoảnh khắc , chỉ mỉm gượng gạo, giấu nỗi xót xa đang trào dâng, trong lòng thầm tự hỏi:
“Lẽ nào thực sự chỉ là một kẻ lữ khách lạc bước qua đời nàng, dù từng cùng trải qua tất cả?”
Trong thư phòng, ánh đèn dầu lay động, soi bóng Tử Yên tường trắng.
Sau khi Lục Hoài cáo từ, Tử Yên thu nụ nhàn nhạt môi.
Một tử Chu Tước mặc áo đen, mang mặt nạ, quỳ một gối bẩm báo:
"Kể từ lúc thất thủ và phó chưởng môn đoạt mất Bảo Thiện , Khương Trần bế quan. Dù bên ngoài khiêu khích thế nào, ông cũng lộ diện."
Tử Yên gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn gỗ lim, trầm ngâm thật lâu, giọng khẽ lạnh :
"Nếu … kẻ đang lén lút tìm kiếm tung tích Thời–Không chi Ngọc, lẽ chính . Có thể là… tay chân lệnh . Hoặc kẻ khác."
Nàng phất tay cho tử lui . Cánh cửa khép , bóng tối phủ xuống.
Trong yên ắng, nàng lặng lẽ nhắm mắt, để mặc ký ức trào dâng - ký ức về cái đêm định mệnh, khi thời gian đảo ngược, khi nàng y sư Kỳ Hoàng của Chu Tước phái đưa về.
Đêm , gió lạnh xuyên qua khe cửa.
Trong gian nhà tranh tĩnh lặng, nàng thấy tiếng cãi vã từ phòng bên.
Một giọng vang lên trầm đục, đầy sát ý:
"Đứa bé thể giữ . Nó là huyết mạch Vân gia, một ngày nào đó tất sẽ thành họa lớn. Giết , sớm muộn gì cũng ."
Sư phụ Kỳ Hoàng quát khẽ, giọng khàn run:
"Không! Nó mới chỉ là một đứa trẻ. Ta giúp đó diệt Vân gia, thể thêm nữa. Ta thà hủy linh căn, khiến nó vĩnh viễn thể tu luyện, còn hơn nó c.h.ế.t ngay mắt."
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
Có tiếng nhạt vọng :
"Phải ... . Sao thể quên chứ. Đến ngày mở cổng thánh địa, m.á.u của nó vẫn sẽ hữu dụng. Nếu phế bỏ linh căn, nó chẳng còn gì để uy h.i.ế.p chúng . "
Tiếng bước chân rút . Gian nhà trở im ắng.
Kỳ Hoàng , giật thấy Tử Yên nhỏ bé đang núp bên góc, ánh mắt sáng quắc trong bóng tối.
Hắn lắp bắp:
"Yên nhi… con… con hết ?"
Nàng đáp, chỉ thẳng , lặng yên như mặt hồ hàn băng núi.
Kỳ Hoàng thoáng chấn động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yen-hoai-phan-2/chuong-02.html.]
Đến giờ, mới chợt nhận , suốt thời gian qua, con bé vẫn che giấu khí tức của , đến cả và kẻ cũng hề phát hiện.
Một thoáng , chậm rãi rút kiếm, giọng run rẩy:
"Xin … hủy linh căn của con. Ta còn lựa chọn nào khác…"
Hắn đưa tay lên thì bỗng tê dại, kiếm rơi xuống đất.
Mồ hôi lạnh túa , kinh hoàng:
"Ngươi… ngươi …"
Tử Yên mỉm khẽ, nhưng ánh mắt băng lãnh:
"Sư phụ chẳng từng bảo, thiên phú hành y gì, nhưng bản lĩnh chế độc thì “độc nhất vô nhị” ?"
Kỳ Hoàng run rẩy, ánh mắt mơ hồ xen lẫn sợ hãi và thương xót.
Nàng thầm nhớ : đời , chính lúc , sư phụ khi hủy linh căn của nàng cũng ngày đêm sợ hãi, tự dọa bản , cuối cùng phát bệnh mà chết.
Có , lương tâm day dứt ?
Nàng cúi xuống, thì thầm:
"Sư phụ… cũng còn lựa chọn nào khác."
Đối với kẻ cứu mạng nàng, nàng thể xuống tay g.i.ế.c chết. kẻ , đời hủy linh căn của nàng, nay nàng cũng tham gia thảm án diệt môn, nàng quyết xuống tay hề nao núng.
Thanh kiếm lạnh thoáng vụt sáng, xuyên qua tâm mạch, hủy linh căn của Kỳ Hoàng, cũng chặt đứt kinh mạch của . Hắn phụt một búng máu, thở thoi thóp, đứa bé với gương mặt lạnh lùng, quen thuộc mà xa lạ mặt.
Nàng ngoài sáng tuyên bố với tiên môn: cả thầy lẫn trò đều nhiễm dịch bệnh, bế quan.
Những ngày đó, nàng lặng lẽ khép kín bản trong gian nhà tối.
Kỳ Hoàng dần dần rơi điên loạn, thể liệt, chỉ thể và xin ngừng:
"Ta… hèn nhát… ích kỷ… chính đẩy Vân gia các con đường chết…"
Tử Yên chỉ nhẩm từng trang sách, từng cuốn điển tịch tu luyện mà nàng thuộc lòng từ đời .
Cái cảm giác khao khát mà bất lực, thể sử dụng thiên tư , nàng sẽ trải qua nữa.
Nét mặt nàng còn là của một đứa trẻ non nớt, mà là của một kẻ luyện công lạnh lùng, dứt khoát, chừa lối đầu.
Ngày Kỳ Hoàng trút thở cuối cùng, đôi mắt vẫn đẫm lệ cầu xin tha thứ.
Tử Yên khép mắt , gương mặt chút gợn sóng.
Khi nàng bước chân trở Chu Tước phái, ánh sáng bình minh soi khuôn mặt lạnh nhạt .
Nàng mang theo nội lực kinh thiên thu trong lúc bế quan, cũng mang theo quyết tâm để bất kỳ ai dẫm vết xe đổ của đời .
Kính Thiên, Phi Phong - những kẻ từng mưu đồ năm - đều vẻ ngoài yếu ớt của nàng đánh lừa, đó nàng dẫn dụ bí cảnh, mượn tay cổ thú để kết liễu.
Kế hoạch vốn dĩ sơ hở, suýt nữa nàng cũng bỏ mạng móng vuốt của những linh thú cổ đại hung hãn . May mắn , Thiên Thiên cũng xuất hiện, dùng đôi cánh trắng lượn vòng, đưa nàng thoát khỏi hiểm địa.
Nhờ lông vũ bạch nhạn lưu giữ hồn phách, ký ức của Thiên Thiên vẫn nguyên vẹn khi thời gian đảo ngược.
Nên trong thế giới , Tử Yên hề đơn độc.
Dù rằng, nàng vẫn luôn tránh... gặp một .