Yên Hoài (phần 2) - Chương 03
Cập nhật lúc: 2025-09-12 06:39:32
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
Cập nhật lúc: 2025-09-12 06:39:32
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
Trong viện nhỏ tranh sáng tranh tối, nàng dùng m.á.u vẽ một ẩn phù trong gian, khẽ hô, "Khai", một tiếng ẩn phù bằng m.á.u sáng rực lên, mở thông đạo bước cấm địa.
Trong đại điện cấm địa Vân gia, ánh sáng tím bạc loang khắp như thủy triều, phản chiếu lên hai bộ long cốt hùng vĩ.
Mái tóc Tử Yên vờn trong luồng linh lực, thể nàng như hòa tan quầng sáng phát từ thanh Diệt Ác. Thanh kiếm từng nhuộm đen hắc khí giờ lấp lánh ánh ngân, vạch từng vệt kiếm quang tinh chuẩn đến mức còn một khe hở nào cho sai sót.
Mỗi chiêu mỗi thức, nàng đều thi triển như mài mòn chính cơ thể . Đường kiếm loang loáng, đè nén gian trong điện đường vật rung chuyển, thậm chí bụi cát nền gạch cũng cuốn lên thành lốc xoáy.
Thế nhưng, khi đường kiếm cuối cùng hạ xuống, nàng chỉ lặng im. Ánh sáng tím bạc trong mắt tan , để đôi đồng tử thâm trầm, phản chiếu hai bộ long cốt vĩnh viễn bất động.
Nàng thì thầm như tự hỏi chính :
"Rốt cuộc… sai sót ở ? Vì Không gian chi Ngọc hề ở trong Bảo Thiện?"
Tiếng nàng vang vọng giữa gian trống trải, đáp chỉ tiếng vang lạnh lẽo.
lúc , giọng Thiên Thiên vọng đến từ xa, nhuốm chút hồn nhiên:
"Miên Miên, trở về thôi. Tỷ đây thèm chè hoa quế thơm ngọt của ngươi ."
Tử Yên khẽ nhắm mắt, cất Diệt Ác vỏ. Nàng đưa tay vuốt nhẹ phiến đá khắc dấu ấn Vân gia, đóng cánh cổng thánh địa.
Trong tiểu viện đỉnh Tử Châu Sa, hương chè hoa quế lan tỏa.
Thiên Thiên húp một muỗng, lè lưỡi khúc khích:
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
"Ngọt thật, nhưng nóng quá! Miên Miên cũng ăn , thì tỷ đây ăn hết đấy."
Tử Yên chỉ lặng, mỉm nhẹ mà chẳng chạm chén.
Thiên Thiên bỗng đặt chén xuống, nắm lấy tay nàng, ánh mắt trở nên nghiêm túc:
"Miên Miên... ngươi... định gì khi tìm Thời Không chi Ngọc? Không định... như đời ư?"
Tử Yên cụp mắt, đôi hàng mi khẽ run, như thể né tránh ánh trong veo . Một lúc lâu , nàng mới đáp, giọng khẽ như gió thoảng:
"Thiên Thiên, đừng nữa, Thiên Thiên."
Khoảnh khắc , Thiên Thiên òa , ôm chặt lấy nàng như một đứa trẻ. Mùi chè hoa quế ngọt ngào vương vấn, nhưng trong khí thoáng một nỗi bi thương khó gọi thành tên.
Tử Yên chỉ đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng, khóe môi thoáng một nụ thản nhiên, ánh mắt xa vắng hướng về nơi thánh địa đang chìm trong bóng tối.
Lục Hoài trầm ngâm bước khỏi Chu Tước tiên môn, trong lòng nặng nề.
Không còn Thời Thủy, chẳng cách nào theo tung tích hai viên ngọc.
Trong lúc còn tìm manh mối, khi trở về Huyền Vũ, chợt thấy các sư chuyện:
“Nghe sư phụ từ Thanh Long phái trở về, liền đóng cửa bế quan, đến nay từng xuất hiện.”
Lục Hoài dừng bước, chân mày chau chặt.
Đời … hề sự kiện . Một nỗi bất an mơ hồ dâng lên trong ngực, thôi thúc lập tức đến Thanh Long bảo địa tìm hiểu.
khi rời khỏi thung lũng, một loạt bóng đen kịt bỗng ập xuống từ tán cây, áo choàng bay loạn trong gió.
Tiếng kiếm tuốt khỏi vỏ lạnh buốt vang lên.
Một kẻ dẫn đầu, giọng khàn khàn vang lên:
“Lục Hoài! Nghe danh lâu. Giao thanh Bảo Thiện , nếu chúng đành đắc tội.”
Thanh kiếm trắng lóe lên trong tay , ánh thép phản chiếu sắc lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yen-hoai-phan-2/chuong-03.html.]
Cuộc chiến bùng nổ giữa rừng núi. Tiếng kiếm va, lửa tóe, gió mang theo bụi đất cuồn cuộn.
Hắn xoay , pháp vẫn thanh thoát, nhưng linh lực trong cơ thể rõ ràng còn sung mãn như đời .
Không khó hiểu, vì lúc liều mạng dùng hắc diệu thạch hấp thu hắc khí, màng đến tính mạng và tâm trí ăn mòn. Còn giờ đây, vẫn chỉ là Lục thiếu hiệp non nớt, căn cơ vững chãi.
Kiếm thế càng lúc càng nặng nề, khó chống đỡ những đòn dồn dập như bão táp của đối phương.
Một nhát c.h.é.m xé toạc cánh tay , m.á.u phun đỏ tươi, hòa lẫn với mùi sắt tanh.
Lục Hoài khựng , mồ hôi lạnh chảy dài. Địch nhân ào tới như thủy triều, lưỡi kiếm đen bóng chực cắt ngang thể .
lúc - một luồng sáng tím bạc nổ tung giữa gian.
Bóng tựa như trăng ngự xuống giữa gian, áo choàng tung bay, thanh kiếm Diệt Ác trong tay tỏa khí tức réo rắt như sấm sét. Chỉ trong chớp mắt, mấy kẻ áo đen ngã gục trong máu.
Trái tim Lục Hoài siết chặt, ánh mắt dán chặt Tử Yên.
Nàng lạnh lùng xoay , toan bỏ mà chẳng thèm lấy một cái.
“Đợi-”
Hắn cất lời, nhưng cổ họng nghẹn . Bao điều , cuối cùng chỉ hóa thành sự im lặng ngập ngừng.
Ngay lúc , một kẻ áo đen tưởng ngã gục bỗng bật dậy, mũi kiếm lóe sáng đ.â.m thẳng lưng Tử Yên.
Trong khoảnh khắc sinh tử, Lục Hoài kịp nghĩ gì khác. Hắn lao đến, kiếm trắng chắn ngang.
Tiếng thép gãy rít chát chúa. Lưỡi kiếm gãy của đối phương kịp cắm sâu vai , m.á.u b.ắ.n tung tóe, vết thương cánh tay vốn rách nay toạc sâu thêm.
Đau đớn ập tới chau mày, nhưng vẫn cố giữ hình chắn nàng.
Tử Yên xoay cổ tay, Diệt Ác quét ánh sáng tím bạc, kẻ lập tức c.h.é.m ngã gục.
Nàng , đôi mắt lóe lên lửa giận, giọng gay gắt:
“Ngươi… vẫn tiếc mạng ?”
Hơi thở Lục Hoài gấp gáp, m.á.u trượt dài xuống áo trắng. vẫn mỉm , từng bước tiến gần nàng.
Bàn tay chầm chậm đưa lên, lau vết m.á.u vương má nàng.
chạm đến giữa trung, khựng , bàn tay run rẩy rơi xuống.
Hắn nàng, ánh mắt sâu thẳm:
“Nếu nàng thật sự nhớ… thì vì dùng chữ vẫn?”
Khoảnh khắc , tiếng gió thổi qua lá cây cũng như lặng .
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.