Sáng hôm , tin Ninh An xử phạt cấm túc lan khắp đại hội. Ai nấy đều xôn xao, chỉ nàng giam trong viện, ấm ức đến mức thành tiếng.
Đương nhiên, Ninh An thể , bản Tử Yên cũng chột , tự nhốt trong phòng. Nàng thầm than, dường như nữ tử Chu Tước phái đều mối quan tâm đặc biệt tới xuân dược.
Chủ yếu là, nàng cũng chút sợ hãi mơ hồ, dám đối mặt với nọ.
Đêm xuống, Ninh An lén trốn ngoài, bước chân ngập ngừng tới hồ hàn băng. Trăng mờ trải ánh sáng bạc lên mặt nước lạnh lẽo.
Nàng gục xuống mép hồ, nước mắt hòa sương.
Bỗng một giọng khàn khàn vang lên lưng:
"Nếu thể , ngươi dám... một chuyện ?"
Nàng ngẩng phắt đầu, chỉ thấy một bóng áo choàng đen ngược sáng, gió thổi phần vạt áo phất phơ như sắp tan biến.
Ninh An run rẩy, nhưng trong đôi mắt lóe lên tia khát vọng kìm nén bấy lâu…
Ngày hôm , tán quế hoa rực vàng, Tử Yên bất ngờ chạm mặt Lục Hoài.
Hương hoa quế ngọt ngào len lỏi trong gió, thấy nàng, đôi mắt trở nên sáng rỡ, mỉm tiến tới, nhưng giọng nàng lạnh như sương:
"Đừng nghĩ thể tiến thêm một bước đến gần ."
Hắn thoáng sững , nhưng vẫn lặng, đôi mắt sâu thẳm nàng.
Tử Yên khẽ nhạt, giọng đều đều như kể chuyện khác:
"Kiếp , ngươi tưởng thật lòng với ngươi ư? Ngay từ ngày đầu đại hội, hạ bùa theo dõi lên ngươi. Ta vốn giả vờ cứu ngươi, đổi lấy ân tình để lợi dụng.
Khi , linh căn vỡ nát, thể báo thù, chỉ thể tìm một kẻ mạnh để nương . Chỉ may mắn, chúng chung kẻ thù, hề cần mở miệng chút nào."
Ánh mắt nàng chợt thoáng qua bóng tối:
"Sau , khi thấy lá bùa cháy sém t.h.i t.h.ể các sư ngươi, lập tức nhận thủ pháp của kẻ thù diệt môn. cũng ngờ... khi thể đó là sư phụ ngươi… bỏ mặc ngươi trong rừng. Bởi , ngươi bao giờ mang danh phản đồ."
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
Nàng dừng , hạ giọng:
"Còn Xuân Huyết Tán… vốn là do chế . Chính đồ mất mà cảnh báo, khiến ngươi trúng độc nặng như thế. Ta chỉ vì áy náy mới giúp ngươi giải độc. Đừng nghĩ cao thượng."
Hương quế rơi từng cánh, phủ mái tóc nàng.
Lục Hoài lặng yên, ánh mắt rõ là đau đớn, thất vọng, là nỗi bi thương nén chặt.
Từ xa, Thiên Thiên chạy đến, kéo tay nàng:
"Miên Miên, thôi, tỷ đây ăn chè ngọt ."
Nàng , để tán quế vàng, chẳng lời nào.
"Tại ngươi đẩy ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yen-hoai-phan-2/chuong-06.html.]
Trên đường về, Thiên Thiên nghẹn mãi mới dám hỏi.
Tử Yên xa xăm về phía , đôi mắt khẽ cụp xuống:
"Giờ , chỉ cần huyết mạch Vân gia là thể kích phát và hủy hai viên ngọc. Không cần lôi vũng bùn nữa."
Thiên Thiên dừng , nàng thật lâu, thì thầm:
" Miên Miên… ngươi thấy ? Khi ngươi lạnh lùng những lời đó, đau lòng đến mức mà còn thấy xót."
Cánh hoa quế cuối cùng rơi xuống vai áo, nhưng nàng .
Tử Yên khẽ nghiêng đầu, mỉm trêu chọc:
"Thiên Thiên đúng là đa sầu đa cảm. Ngươi còn nhớ tên bạch nhạn trắng trẻo miệng ngọt ? Kẻ theo đuổi ngươi suốt mấy dặm, đến khi từ chối thì lóc đến nỗi đỉnh Lam Vân cũng thành cả một dòng suối. Sao khi ngươi thấy xót xa?"
Thiên Thiên đỏ bừng mặt, tức tối dậm chân:
"Miên Miên! Ngươi… ngươi...!"
Nói xong, nàng giận dỗi xoay bỏ , tà váy lụa trắng phấp phới trong gió, để Tử Yên khẽ lắc đầu bật , nụ như thoảng qua biến mất.
Trong đấu trường đại hội, Lục Hoài bước lên đài. Một áo trắng viền mây tím, lưng thẳng như tùng, khí thế dâng cao.
Khi trọng tài hạ lệnh, xuất kiếm.
Kiếm quang lạnh lẽo như trăng, từng chiêu chính xác tàn nhẫn.
Hắn xoay , ảnh như ẩn như hiện, trường kiếm vạch đường vòng cung bạc lấp loáng. Đối thủ chỉ kịp thấy ánh sáng lóe lên thì binh khí văng khỏi tay.
Trận tiếp theo càng kịch liệt. Lục Hoài bước từng bước chậm mà chắc, mỗi bước như giẫm lên tâm mạch của đối phương.
Kiếm trong tay cần hoa lệ, chỉ một đường thẳng đủ chấn động lòng .
Khán đài vang dội tiếng reo hò, ngay cả những kẻ kiêu ngạo nhất cũng biến sắc.
Tử Yên lặng trong đám đông, đôi mắt như ánh màu tím bạc hắt sáng nắng.
Nàng thấy như một ngọn gió sáng rực rỡ giữa chiến trường, trong lòng tự nhủ quyết định của nàng là sáng suốt.
Kiếp , nàng sẽ để bóng áo trắng vấy bùn nữa.
Khi tiếng chiêng báo hiệu chiến thắng vang lên, Lục Hoài thu kiếm, bước xuống đài. Hắn kịp nghỉ thì Ninh An hấp tấp chạy tới, vội vã kéo áo , ghé sát thì thầm bên tai.
Không nàng gì, chỉ thấy thoáng biến sắc lập tức bỏ cùng nàng, đầu .
Tử Yên bỗng thấy tim siết chặt, một thứ cảm giác mơ hồ nghẹn ngào dâng lên, nhưng nàng lập tức ép nuốt xuống, như thể chẳng gì.