Yên Hoài (phần 2) - Chương 09

Cập nhật lúc: 2025-09-13 05:47:39
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong ảo cảnh, gió nhẹ cuốn hương quế thoảng qua. Trước mắt Tử Yên, khung cảnh đổi thành một núi non mù sương, tiếng suối róc rách.

Một thiếu niên áo lam bên vách đá, dáng thẳng tắp, mắt sáng ôn hòa. Chính là Vân Dịch – thiếu chủ Vân gia.

Phu nhân lúc còn trẻ, khoác ngoại bào đỏ nhạt, lặng bóng dáng . Trong mắt nàng, gương mặt mơ hồ chồng khít lên A Dịch năm nào.

Nàng run giọng gọi:

“A… Dịch? Là ?”

Vân Dịch , cau mày, nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu:

“Phu nhân nhận lầm . Tại hạ là Vân Dịch, hậu nhân Vân gia.”

Nàng bước lên, đôi mắt ngấn lệ, bàn tay run rẩy vươn :

“Không… ánh mắt , nụ … đều là A Dịch của . Trời xanh cho trở bên …”

Vân Dịch nghiêng tránh, giọng kiên nhẫn mà cương quyết:

“Phu nhân, xin tự trọng. Dù nàng gả, cũng chẳng dám vọng tưởng. Ta chỉ hành hiệp trượng nghĩa, chẳng nghĩ tới chuyện cưới gả.”

Ánh mắt nàng thoáng tối , nhưng ngay đó sáng bừng, như kẻ đang c.h.ế.t khát gặp dòng suối:

“Không, … là Kính Thiên hại A Dịch của . Chàng mất tích ngẫu nhiên. Tất cả… tất cả đều là do !”

Nàng bật , tiếng cao vút giữa khe núi vắng, rợn :

“Nếu trời chịu trả cho , sẽ cướp! Thời gian chi Ngọc trong Chu Tước bảo địa… chỉ cần nó… chỉ cần nó, sẽ khiến A Dịch sống !”

Vân Dịch thoáng biến sắc, bước tới giữ lấy vai nàng, trầm giọng:

“Phu nhân, tà niệm sẽ hại nàng! Vị hôn phu của nàng mất, xin hãy buông tay. Người thì… thể trở .”

Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.

Nàng lắc đầu quẫy mạnh, mái tóc xõa tung, đôi mắt đỏ vằn máu:

“Không! Hắn bao giờ ! Hắn đang ở trong ! Chính là , chính là A Dịch của !”

Ảo cảnh vỡ vụn trong tiếng lẫn tiếng của phu nhân, lẫn với âm thanh sấm sét.

Tử Yên thấy rõ từ khoảnh khắc , tình yêu của nàng biến thành ám ảnh điên loạn.

 

Nàng tới tìm Kỳ Hoàng.

Kính Thiên phu nhân cúi xuống, ngón tay vỗ nhẹ lên vai , giọng trầm mà mềm, như lưỡi d.a.o lướt da thịt:

“Kỳ Hoàng… ngươi chuộc tội. Chế cho một loại đan mới… Ảo Tâm Hoàn. Ta mỗi khi uống thể mơ thấy A Dịch trở về, chỉ một khắc thôi cũng đủ.”

Kỳ Hoàng cúi rạp xuống, nước mắt rơi lách tách, tưởng đó là cách để phu nhân vơi nỗi đau.

Hắn hề

 

Ảo cảnh xoay chuyển. Trước mắt Tử Yên, mưa đêm đổ ào ạt, sấm chớp xé toạc bầu trời.

Trong một căn mật thất ẩm tối, phu nhân một lò hương, tay kết ấn, từng sợi khói xanh mảnh như tơ quấn quanh ảnh Vân Dịch.

Đôi mắt mờ , thở dồn dập.

Nàng bắt nuốt một viên Ảo Tâm Hoàn, dịu giọng, thì thầm như ru ngủ:

“A Dịch… trở về … Nhớ ? Ta từng hẹn sẽ cùng ngắm hoa nở, cùng uống nước suối Lam Vân.”

Vân Dịch nhăn mày, tay nắm chặt chuôi kiếm, giọng run rẩy:

“Không… là Vân Dịch… từng—”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yen-hoai-phan-2/chuong-09.html.]

Nàng cúi xuống, môi gần sát tai , thở run rẩy nhưng ánh mắt ngập điên cuồng:

“Chàng chính là A Dịch. Là năm xưa, chỉ quên mất thôi. Kẻ g.i.ế.c ... là Kính Thiên. kẻ cướp trí nhớ … chính là Vân gia, là Lục gia. Họ chia rẽ , khiến mất tất cả.”

Ánh lửa lóe sáng, ấn chú trong lò hương đỏ rực.

Đôi mắt Vân Dịch dần nhuốm sương mù, sắc đen xám phủ trùm, giọng vỡ vụn:

“Ta… nhớ … bọn họ… phản bội …”

Phu nhân siết tay , giọng vỡ òa trong khoái lạc:

, chính họ! Hãy trả thù cho , cho chúng ! Máu của Vân gia, của Lục gia… sẽ khiến Thời Không chi Ngọc khuất phục, sẽ mở cánh cổng hồi sinh cho !”

Tiếng gào thét vang dậy, m.á.u đỏ tràn khắp ảo cảnh. Tử Yên thấy bóng Vân Dịch lướt qua biển lửa, kiếm trong tay vấy m.á.u , thích. Tiếng kêu gào, tiếng cầu xin dội lên trời cao.

Trong khoảnh khắc , đôi mắt Vân Dịch lóe sáng, một tia tỉnh táo rạch ngang màn sương.

Hắn , thấy tay đ.â.m xuyên n.g.ự.c đồng môn, thấy m.á.u loang khắp đất. Hắn run rẩy buông kiếm, gầm lên:

“Không… đây !”

Phu nhân ôm lấy từ phía , nước mắt lẫn tiếng vang vọng:

“Không , A Dịch… chỉ cần m.á.u đủ đậm, sẽ trở về trọn vẹn với . Đừng sợ… tất cả đều đáng giá!”

Vân Dịch run rẩy, thấy trong hư bóng dáng tiểu Tử Yên đang sắp ngã quỵ giữa biển máu, đôi mắt hoảng loạn.

Hắn cắn răng, lệ tuôn rơi, rút kiếm xoay đ.â.m phu nhân một nhát chí mạng.

Máu phun như mưa, nhuộm đỏ hư ảnh.

Ngay khi m.á.u từ vết kiếm rạch n.g.ự.c phu nhân phun trào, nàng vẫn ngã xuống ngay.

Đôi mắt đỏ ngầu lóe sáng, ngón tay run rẩy kết ấn, một luồng khí đen tỏa nhập hư ảnh Kính Thiên.

Ông đang ở ngoài trận, nhưng thể bỗng khựng , ánh mắt mơ hồ.

Giọng phu nhân khàn đặc vang lên, dịu dàng độc ác:

“Phu quân… nếu còn yêu , hãy giữ mạng cho và đứa nhỏ Vân gia . Một ngày nào đó… sẽ trở , dùng m.á.u của nàng cướp lấy Thời – Không chi Ngọc. Khi ai ngăn và A Dịch nữa.”

Kính Thiên siết chặt nắm tay, vẻ mặt như kẻ mất hồn, gằn từng tiếng:

“Cho dù thiên hạ chê cũng để nàng chết…”

Vân Dịch gào lên, m.á.u từ miệng trào , ánh mắt lóe sáng tia quyết tuyệt.

Hắn cắm kiếm xuống đất, dùng chính dòng m.á.u Vân gia thiêu đốt linh lực, khắc chú ấn lên hư .

Một đạo nguyền chú đen kịt lao thẳng phu nhân, khiến da thịt nàng bắt đầu mục rữa, từng mảng da bong tróc, mái tóc bạc rối tung, tiếng lẫn tiếng vang vọng trong ảo cảnh.

“Không… A Dịch! Chàng ... g.i.ế.c ?!”

Vân Dịch gầm khẽ, giọng đau đớn mà kiên quyết:

“Dù tay vấy máu... Ta nguyện lấy m.á.u đổi thiên hạ một chút thanh minh.”

Hắn cắn nát đầu lưỡi, phun dòng m.á.u đỏ thẫm, ấn thẳng Không Gian chi Ngọc đang run rẩy trong hư . Ánh sáng tím rực bừng lên, ngọc thể lập tức phong ấn, biến mất trong bóng kiếm trắng như ánh của Bảo Thiện.

Một bóng lẻn trong kết giới, thấy thanh kiếm treo lơ lửng giữa trung, lén lút nhân lúc hỗn loạn, vụt qua cướp lấy nó.

Trong khoảnh khắc cuối, Vân Dịch lau vết m.á.u miệng, siết c.h.ặ.t t.a.y Tử Yên nhỏ bé đang bất tỉnh, ánh mắt như gương vỡ, gượng mỉm đau đớn:

“Xin trưởng lẽ thể... nấu chén chè quế hoa ngọt cho nữa.”

Ảo cảnh vỡ tung, trời đất sụp đổ.

Loading...