Yên Hoài (phần 2) - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-09-13 05:51:58
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng nổ vang vọng tan dần, Tử Yên vẫn còn lơ lửng giữa gian đen đặc.

Một giọng quen thuộc dịu dàng gọi,

"Miên Miên, Miên Miên..."

 

"Miên Miên," một giọng khác cất lên.

Nàng đầu.

Vân Dịch đó mỉm , thiếu niên khí vẫn như ngày , khi vững chãi cõng tấm lưng rắn chắc đáng tin cậy, cho nàng say giấc con đường về nhà khi dự hội lồng đèn.

"Huynh trưởng," nàng lao ôm lấy , "A Dịch ca ca... Miên Miên mệt mỏi quá."

Hắn khẽ khàng vuốt tóc nàng.

"Miên Miên nhà thật giỏi." Vân Dịch ôm lấy Tử Yên, "Muội xem... xa đến thế ."

Vân Dịch dịu dàng chạm mũi nàng.

"Muội tự nấu chè quế hoa ." mỉm , " mà, Miên Miên ,..."

"Nếu mệt quá hãy nghỉ ngơi nhé... Chúng ... đều mong Miên Miên sống thật ..."

Thân ảnh màu lam dần dần tan biến.

 

Tử Yên như ai đó kéo ngược khỏi vực sâu.

Toàn run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm, nàng thở dốc mở mắt.

Trước mắt nàng, ảo cảnh m.á.u tanh mà là gương mặt Lục Hoài đang hoảng hốt cúi xuống. Đôi tay ôm chặt lấy vai nàng, giọng run run:

“Miên Miên… tỉnh … đừng dọa như .”

Tử Yên bật , tiếng nức nở nghẹn ngào. Nàng vùi đầu lồng n.g.ự.c , bàn tay vô thức bấu chặt lấy vạt áo trắng, mùi gỗ trúc quen thuộc xộc mũi, khiến kiên cường trong nàng vỡ vụn.

Tiếng của nàng giống như đang trút giận, như ấm ức từ lâu.

Lục Hoài chỉ ôm siết nàng trong lòng.

Mãi tới khi Tử Yên dần ngừng , nhưng gương mặt vẫn dán chặt vạt áo viền mây tím, Lục Hoài mới nhẹ nhàng lùi một thoáng, để trán chạm trán nàng.

“Đừng đẩy nữa… Miên Miên.” Lục Hoài đỡ lấy gương mặt vẫn còn đang đẫm nước mắt của nàng, ánh mắt kiên định. “Mà kể cả nàng đẩy , sẽ rời nữa .”

Thiên Thiên vội chạy đến, thấy Tử Yên tỉnh thì khẽ thở phào.

Nàng im lặng, đặt kết giới mỏng bảo vệ lùi , để hai họ một chút riêng tư.

 

Một lúc lâu , Tử Yên lau nước mắt, cố lấy bình tĩnh.

Giọng nàng khàn khàn, mang theo phẫn nộ:

“Ta thấy… một phần sự thật. mà Kính Thiên phu nhân… nàng ai đó giật dây. Hành vi, thủ pháp… đều bình thường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yen-hoai-phan-2/chuong-10.html.]

Nàng ngẩng lên, đôi mắt vẫn còn vương nước nhưng ánh sắc bén như lưỡi kiếm.

“Có kẻ đang lợi dụng tất cả chúng để mở đường cho Thời – Không chi Ngọc. Nếu đoán sai… chuyện mới chỉ bắt đầu.”

Trước khi kịp hồn, một luồng dị động dữ dội từ Chu Tước bảo địa truyền .

Các chưởng môn của những phái tham dự đại hội lập tức bay đến, y phục tung bay giữa trung.

Lương Cầm chưởng môn Chu Tước sắc mặt tái nhợt, hai tay kết ấn phong bế trận pháp, nhưng khí tức từ trong bảo địa như thứ gì đang xé rách phong ấn.

“Không thể nào…!” Lương Cầm cắn răng, mồ hôi lăn dài thái dương.

Từng cơn chấn động đất đá nứt , hỏa diễm bốc lên từ lòng đất.

Một tử yếu tu vi ngã quỵ, còn những khác thì loạng choạng nắm chặt kiếm.

Một bóng mờ ảo như quỷ ảnh chớp nhoáng xuất hiện, thẳng tay đoạt lấy Thời Ngọc thoát khỏi phong ấn. Tiếng kiếm va chát chúa, từng chiêu của tà dị, biến hóa như quỷ mị.

Lương Cầm giao thủ ngang tay, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cả đại trận dựng lên, bao trùm bộ bảo địa, khóa chặt tử Chu Tước ở ngoài.

Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.

Ánh sáng trận pháp đỏ như máu. Người tung hoành một hồi, cuối cùng ảnh loáng , chỉ kịp để những vệt khói đen vỡ tan trong gió đêm, bỏ Thời Ngọc lấp lánh giữa trận tàn.

 

Các chưởng môn trận kịch chiến đều nhận nguy cơ lớn, liền lui về chính điện Chu Tước để nghị bàn.

Trên đại điện, khói nhang quẩn quanh, ánh lửa lập loè.

Lương Cầm sắc mặt âm trầm, :

“Phong ấn chịu nổi nữa, cần dồn thêm nhân lực. Đệ tử Chu Tước ngày đêm trấn giữ bảo địa, dù chỉ sơ hở một khắc cũng thể hại cả thiên hạ.”

Các trưởng lão gật đầu, phân phái tử của họ trấn giữ vòng ngoài.

Không khí căng thẳng như dây đàn.

 

Ngay lúc , trong đại điện mờ tối, bất ngờ một tiếng gầm như của dã thú vang lên. Ánh lửa như thổi bạt , chiếu lên gương mặt kinh hoàng của chúng tử.

Lục Hoài bỗng nhiên bạo phát.

Hắn gầm lên, mắt đỏ ngầu, như kẻ quỷ nhập.

Trước sự kinh hãi của , vung kiếm c.h.é.m thẳng về phía tử Huyền Vũ đang cạnh.

“Ngươi dám động thủ ở đây?” một tử Chu Tước hét lớn, lập tức rút kiếm nghênh chiến.

Song kiếm giao , ánh lửa tóe khắp đại điện.

Chỉ trong nháy mắt, hàng chục tử các phái vây lấy .

Lục Hoài như kẻ điên, ảnh chớp nhoáng trong lưỡi kiếm, mỗi chiêu đều mang sát ý, m.á.u nhuộm cả bậc thềm.

“Lục Hoài! Ngươi dừng !” Tử Yên kêu thất thanh, nhưng như chẳng thấy.

Bị vây công dữ dội, cuối cùng Lục Hoài vẫn thành công phá vòng vây khi các vị chưởng môn tham chiến, ảnh loạng choạng mà biến mất màn đêm.

 

Loading...