Nửa đêm, trăng treo lạnh lẽo.
Một bóng đen quỷ dị hiện giữa Chu Tước bảo địa. Y phục phất phơ, thở như tan hắc khí.
Đệ tử Chu Tước còn đang trấn giữ, kịp hô hoán thì từng đánh ngã.
Hắn bước thẳng tâm trận, ánh mắt khóa chặt lên Thời Gian chi Ngọc đang tỏa sáng trong tầng phong ấn.
Ánh sáng của viên ngọc tựa như khinh khi, như đang mời gọi.
Đến đây... Kẻ dã tâm... Mau tới... Đổ máu... Cướp đoạt.
“Cuối cùng, nó cũng về tay …” giọng khàn đặc, tràn ngập cuồng vọng.
đúng lúc tay chạm tới quang cầu, bốn phía chợt lóe sáng. Pháp bảo giăng khắp trời, từng tia sáng vàng kim khóa chặt gian.
Ba bóng đồng loạt bước như từ hư .
Chính là Lương Cầm, Tụng Vân chưởng môn Thanh Long, và Hữu Văn chưởng môn Bạch Hổ.
Lương Cầm quát:
“Khương Trần! Ngươi mắc mưu !”
Phía , từng đoàn tử các phái cũng ập tới, kiếm khí dựng thẳng tạo thành một cột sáng xuyên thấu lên trời.
Thì tất cả đều là kế sách: phong ấn phá, Lục Hoài phát điên chỉ là mồi nhử, ép Khương Trần tự lộ diện.
Mặt Khương Trần biến sắc, ánh mắt đỏ như máu. Y gầm lên:
“Các ngươi dám lừa ! Vậy thì hôm nay, sẽ lấy m.á.u của bộ Chu Tước tế phẩm!”
Hắn lao , kiếm khí hắc ám tràn khắp gian. Đệ tử ngã xuống từng lớp.
, Tử Yên cũng nhập trận.
Diệt Ác trong tay nàng lóe sáng, đường kiếm như sấm, từng chiêu dồn ép Khương Trần đến điên cuồng.
Cuối cùng, vây khốn giữa trận, Khương Trần hét lớn, tự bạo nguyền thần. Một cánh cửa đen ngòm mở lưng – Dị Không chi giới.
“Tiện nha đầu! Liên tục chống phá ! Từ , ngươi cướp Bảo Thiện, nhịn! Giờ thì xem món quà chuẩn riêng cho ngươi, để ngươi vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn thể trở !”
Hắc khí cuồn cuộn quấn lấy Tử Yên, định nuốt trọn nàng dị giới.
Ngay khoảnh khắc đó, Lục Hoài từ trong bóng tối lao , tấm lưng thẳng như tùng trúc chắn mặt nàng. Hắc khí ập đến, cuốn lấy .
“Lục Hoài! Không!” Tử Yên hét lớn, đưa tay chụp lấy , nhưng chỉ chạm hư ảnh.
Giữa màn đen đang dần nuốt chửng thể, Lục Hoài thẳng nàng, đôi mắt vẫn sáng trong và dịu dàng như nước, khoé môi khẽ .
“Chờ …”
Tiếng tan hư , ảnh biến mất.
Khương Trần, cùng thương nặng, bạo phát linh lực tự hủy, cả xác nổ tung thành tro bụi. Tiếng nổ rung động cả bầu trời, khép một đêm m.á.u lửa.
Khói bụi tan dần, dư âm pháp trận vẫn còn rền vang trong gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yen-hoai-phan-2/chuong-11.html.]
Cả bảo địa Chu Tước tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo của Thời Ngọc vẫn còn nguyên vẹn, và hỏa diễm đang đốt cháy ánh , nhưng trong mắt Tử Yên, thế gian như sụp đổ.
Nàng ngã quỵ xuống nền đá, bàn tay run rẩy vẫn vươn phía hư , nơi Lục Hoài biến mất. Trong khí còn vương mùi m.á.u và mảnh vụn linh lực, nhưng nàng chỉ vang vọng một câu duy nhất:
“Chờ …”
Tử Yên ôm lấy lồng ngực, thở nghẹn :
“Đồ ngốc. Đã bảo ngươi giữ mạng mà…?”
Thiên Thiên khẽ bước tới, định đỡ nàng, nhưng Tử Yên chỉ lắc đầu, mắt đỏ hoe, bệt nơi đó như hóa đá.
Một lặng kéo dài, chỉ còn tiếng gió rít qua thánh địa tan hoang. Đệ tử các phái đều cúi đầu, chẳng ai dám quấy rầy.
Cuối cùng, Tử Yên siết chặt Diệt Ác trong tay.
Trong đáy mắt nàng ánh lên một tia kiên định:
“Nếu dám hẹn … thì , cũng sẽ tìm cách kéo trở về.”
Trong đại điện, ba vị chưởng môn vẫn còn tranh luận.
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
Hữu Văn, Chưởng môn Bạch Hổ trầm ngâm:
“Khương Trần tuy chết, nhưng một mực đoạt Thời Ngọc. Chỉ , liệu rằng phía còn kẻ khác chống lưng?”
Lương Cầm gật đầu, giọng nghiêm nghị:
“Thời điểm phong ấn vốn sắp mở, ngờ dấy lên nhiều biến cố. Chúng thể để nó rơi tay kẻ . Tử Yên, nhờ huyết mạch Vân gia của ngươi, hãy kết hợp với Chu Tước bảo thạch gia trì phong ấn thêm nữa.”
Tử Yên khẽ gật, xuống trung tâm pháp trận.
Một giọt m.á.u đỏ rực rơi xuống, hòa cùng ánh sáng hồng ngọc của Chu Tước bảo thạch.
Trận pháp nổ bùng ánh lửa, bầu trời rung động, phong ấn kéo dài thêm một thời gian nữa.
Không khí lắng xuống.
Chưởng môn Huyền Vũ khẽ thở dài:
“Dị Không chi giới… nơi đó hung hiểm vô cùng. Một khi rơi , chỉ mà về. Dù là tiên tôn, cũng khó lòng thoát .”
Các chưởng môn lập tức hạ lệnh:
“Lật tung bộ tàng thư các của bốn phái, tìm cho bất cứ mảnh ghi chép nào liên quan đến Dị Không. Dù chỉ là một nét chữ, một dòng chú, cũng bỏ sót.”
…
Rời khỏi chính điện, Tử Yên cùng Thiên Thiên chậm bước tán cây quế.
Thiên Thiên nắm tay nàng, giọng đầy lo lắng:
“Chúng tìm mãi mà thấy tung tích Không gian chi ngọc. Ta cầm Thời Thủy phiêu du khắp nơi, vẫn chẳng thấy d.a.o động nào. Liệu khi nào… nó biến mất ?”
Tử Yên khẽ lắc đầu, ánh mắt kiên định:
“Không . Nếu tìm Không gian chi ngọc, chắc chắn sẽ cách thao túng thời , mở lối về. Dù ở tận cùng trời đất, cũng sẽ tìm.”
Thiên Thiên cúi đầu, đáp. Nàng nhớ tới kết cục của những sức mạnh của viên ngọc.
nàng , Tử Yên một khi quyết, sẽ gì lay chuyển .