Trong căn nhà gỗ giữa rừng trúc, trăng sáng vằng vặc treo ngọn lá, tạo những bóng ảnh xào xạc sàn tối.
Trong mộng, Lục Hoài thấy Tử Yên lạnh lùng tự đ.â.m bằng song kiếm, tan biến trong hư vô, trong lúc lệ m.á.u lăn dài gương mặt .
Lục Hoài bất chợt giật choàng tỉnh từ cơn ác mộng. Hắn bật dậy, mồ hôi lạnh thấm áo, thở gấp gáp.
“Tử Yên!”
Hắn đảo mắt khắp căn phòng – trống rỗng.
Chỉ còn băng gạc mới tinh quấn quanh , như khẽ nhắn nhủ rằng những thương tổn nàng tự tay xoa dịu.
Lục Hoài chẳng màng tới thể đầy thương tích, vội lao ngoài.
Dưới ánh trăng mờ, dòng suối vẫn reo lên róc rách. Tử Yên bên bờ nước, lặng lẽ ngẩng vầng trăng tròn.
Gió đêm khẽ lay tà áo mỏng, bọt nước tung lên ướt bàn chân trần như ngọc.
Lục Hoài lao đến, vội vã ôm chầm lấy nàng từ phía , giọng run lên như kẻ sốt rét:
“Miên Miên, Miên Miên.”
Hắn thì thầm bằng giọng khàn khàn, "Ta sợ nàng biến mất ngay mắt ... nữa."
Tử Yên thoáng im lặng.
Nàng xoay , ánh mắt trong suốt nhưng như bảo kính vụn vỡ , làn mi khẽ chớp. Gương mặt vốn chỉ hiện trong mộng, giờ đây đang sống động, ấm áp ngay mặt nàng.
Tay nàng khẽ khàng đẩy , khiến Lục Hoài ngẩn ngơ hụt hẫng.
ngay khi tim chùng xuống, hai bàn tay nàng túm chặt vạt áo , nhẹ nhàng kéo xuống.
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
Bờ môi mềm mại của nàng chạm đôi môi hẵng còn nứt nẻ của , như cơn mưa bụi nhẹ nhàng phủ lên mặt đất hạn hán lâu ngày.
Một nụ hôn, bất ngờ và dịu dàng, chặn lời .
Trong bóng trăng chảy nghiêng qua khung cửa sổ, nụ hôn của nàng kéo dài, như nuốt lấy thở run rẩy của .
Hắn ghì nàng sát hơn nữa trong lòng, bàn tay run run siết chặt, như sợ nếu buông , nàng sẽ tan biến thêm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yen-hoai-phan-2/chuong-15.html.]
Khi môi họ rời , thở còn quấn quýt dứt, đột ngột cúi xuống bế thốc nàng lên. Bước chân loạng choạng của kẻ trọng thương nhưng gấp gáp, mang nàng thẳng gian nhà gỗ.
Hắn đặt nàng xuống chiếc đệm mềm, thể nặng nề phủ lên cơ thể mềm mại , bóng dáng hai hòa ánh nến chập chờn.
"Tay nàng, còn đau ?" Hắn khàn khàn hôn lên cánh tay đầy vết cắt, vẫn còn đang băng bó của Tử Yên, trong lòng xót xa đến mức chỉ chực rơi nước mắt.
Tử Yên lắc đầu, nhắm mắt hôn lên yết hầu của .
Ánh mắt Lục Hoài bốc lên thứ lửa nóng dữ dội. Tử Yên ngước , lòng khẽ choáng ngợp trong ánh lửa .
Bàn tay nàng đưa lên chạm má , nơi vẫn còn những vết xước lành. Nàng thì thầm, giọng như sương mỏng:
“Có … trúng xuân dược?”
Lục Hoài khẽ .
Hắn dụi mặt hõm cổ nàng, thở nóng bỏng phả lên da thịt mẫn cảm.
Giọng trầm khàn, xen lẫn nụ như nhẫn nhục lẫn mê say:
“Không… Ta trúng một loại độc khác, Miên Miên. Thứ độc còn dai dẳng hơn cả Xuân Huyết Tán của nàng... Mà chỉ nàng mới thể giải độc thôi, Miên Miên.”
"Mà sẽ chỉ ... mỗi tháng một ," Hắn cắn nhẹ tai nàng, Tử Yên cũng bật tiếng khe khẽ.
"Sắc quỷ..." Nàng vòng tay kéo thể rắn chắc của hòa thể mềm mại của nàng.
Nến trong phòng run rẩy, bóng họ chập chờn vách gỗ. Hơi thở giao , lúc dồn dập, lúc đứt quãng. Nụ hôn của tràn xuống, cho nàng một kẽ hở nào để thoát, khát khao khắng khít, như dây dưa níu giữ cả sinh mệnh của nàng.
Tiếng vải lụa khẽ trượt khỏi làn da, âm thanh nhỏ nhoi nhưng trong tĩnh mịch vang lên, nóng như lửa, mềm như bông.
Tử Yên khẽ cong , đầu ngón tay cắm bờ vai rắn chắc của , chống đỡ buông xuôi. Hơi thở nàng gấp gáp, từng tiếng nấc nghẹn nuốt mất giữa môi lưỡi giao triền miên.
Lục Hoài siết chặt eo nàng, như hòa nàng thể . Ánh mắt tối , rực cháy nhưng cũng run rẩy, như kẻ say sợ tỉnh mộng nên thể ngừng uống.
Tiếng rên khẽ của nàng như một mồi lửa, thể mềm mại như rượu ngon. Hắn tình nguyện thiêu cháy trong ngọn lửa êm ái .
Màn trướng mỏng bên cửa khẽ tung bay theo gió, để lộ khoảnh trăng bạc ngoài .
Ánh trăng lạnh lẽo, nhưng trong gian nhà gỗ, từng thở của nàng và rực nóng đến thiêu đốt.