Yên Hoài (phần 2) - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-09-13 13:07:31
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong chính điện tối om, tiếng bước chân của Tụng Vân vang vọng. Nàng dừng giữa quảng trường đá, khẽ giơ tay.
Ngay tức khắc, hư nứt một đường sáng.
Tầng tầng linh quang tỏa rực, kéo theo tiếng gầm trầm đục như từ vực sâu truyền lên.
Giữa điện đường âm u, hai bộ long cốt khổng lồ dần hiện rõ trong khói sáng. Xương ngọc xanh biếc, vảy cũ vẫn lưu ánh lân quang như đang thở.
Mọi sững sờ, chỉ thấy chúng xương c.h.ế.t lạnh cứng, mà run rẩy như đang sống, như khí huyết vẫn còn lưu thông nơi thể.
Tụng Vân xoay , đôi mắt một xanh một đen lấp lánh, giọng nàng vang như thấm tâm mạch:
“Đây tro tàn của một con rồng khuất. Đây chính là thể một thanh long còn sống. Và giờ… cả hai đầu của nó hòa một trong cơ thể .”
Nói , bóng nàng sáng rực lên, lưng thoáng hiện ảo ảnh hai chiếc đầu rồng đối nghịch — một xanh sáng tựa bầu trời, một đen sẫm như vực sâu. Chúng gầm gào, trói buộc lấy ảnh nàng như một khế ước vĩnh hằng.
Không khí căng nghẹt.
Tụng Vân thở nhẹ, chậm rãi kể, như kéo câu chuyện cổ xưa:
“Thuở hồng hoang, mỗi con rồng đều hai đầu: một thiện, một ác. Khi trưởng thành, chúng buộc để hai đầu cắn xé . Kẻ thắng sẽ chiếm đoạt xác, rồng sẽ biến thành Thiện Long Ác Long. Đó là định luật của trời đất.
Kiếm sĩ thời tuy ghét Ác Long như thù, nhưng luôn tuân thủ quy tắc: Trước khi nó phân định, trừ khi gây hại, sẽ đụng đến nó. Dù thì, nếu như rồng trở thành Thiện Long, thì đó là đại vận khí của một quốc gia.”
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
Nàng dừng một nhịp, đôi mắt sắc bén lia qua từng .
“ Tử Long thì khác. Nó con nuôi nấng từ khi còn là một quả trứng yếu ớt. Thiện và Ác trong tâm nó sớm hòa lẫn, chẳng thể phân ranh. Nó khước từ luật trời, để hai đầu cắn xé .”
Tiếng long cốt khua động ầm ầm, như phụ họa cho lời nàng.
“Và nó tìm đến . Người năm đó tiêu diệt một con Ác Long, nhưng thiện tâm thôi thúc nàng mang con của nó về từ trong trứng, nuôi dưỡng nó thả nó . Tử Long đến để cầu một con đường khác. Người đó…” – Tụng Vân mỉm nhạt, trong mắt lóe ánh kỳ lạ – “chính là Vân gia chủ thời , nữ kiếm sĩ tung hoành thiên hạ với thanh Diệt Ác trong tay.”
Ánh sáng trong chính điện vụt lóe, hư ảnh thanh kiếm khổng lồ hiện phía nàng, tràn ngập khí tức lạnh lẽo như xé tan bóng tối.
Trong bóng đêm mờ ảo của bảo địa, ánh mắt Vân gia chủ nghiêm nghị thẳng đôi mắt kép lóe sáng của Tử Long. Nàng đặt thanh Diệt Ác xuống đất, giọng trầm như vang từ hư :
“Ngươi hai đầu cắn xé ư? Vậy thì hãy nhớ kỹ—Thiện Long chuyên cứu giúp, Ác Long chuyên hủy diệt. ‘thiện’ và ‘ác’ giống như thiện ác trong mắt con . Ác đúng chỗ chính là thiện. Còn thiện sai chỗ… chính là ác.”
Tiếng rồng trầm đục vang vọng, mang theo hoang mang. Nó hiểu. Bởi loài rồng chỉ bản năng—cứu giúp hủy diệt.
Vân gia chủ khẽ nhắm mắt, thở dài:
“Muốn dung hòa bản năng, ngươi cần trí tuệ và đạo tâm. Không trí tuệ, ngươi sẽ mù quáng. Không đạo tâm, ngươi sẽ lạc lối.”
Rồi nàng vẽ trong trung hai vòng tròn bằng kiếm quang: một trắng, một xanh.
“Ngọc xanh, bao hàm trí tuệ, soi thấu gian vô tận. Ngọc trắng, bao hàm đạo tâm, bền bỉ vượt qua cả thời gian.”
Ánh kiếm tan , để trong mắt Tử Long một ngọn lửa khát vọng. Nó gầm vang, thề sẽ tìm bằng cả hai viên ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yen-hoai-phan-2/chuong-17.html.]
Giọng Tụng Vân trở nên trầm khàn. Khắp gian tràn ngập thở của sử thi:
“Vân gia chủ thuở … nàng đơn độc. Nàng một vị hôn phu đến từ Lục gia. Một kiếm sĩ mang trái tim trong sáng nhất, ôm mộng cả đời bảo hộ nhân gian.”
Trong hư , ảo ảnh hiện — một trai mang áo bào trắng, tay cầm kiếm, ánh mắt kiên định sáng như trăng rằm.
Sau lưng , ngọn lửa đỏ lừ bập bùng, vẽ ký ức Lục gia từng ác long thiêu đốt, tiếng gào thét và tro tàn vẫn còn vang vọng.
“Chàng mang thù sâu với loài ác long. Khi Vân gia chủ nuôi dưỡng một quả trứng tử long, bàng hoàng… và phẫn nộ.”
Ảo ảnh xoáy — trai nữ kiếm sĩ Vân gia chủ, giọng run lên nhưng cứng rắn:
‘Nếu quả trứng thật sự nở … g.i.ế.c c.h.ế.t đầu ác . Lục gia thể dung thứ nó tồn tại.’
Thanh Bảo Thiện lóe sáng, nhưng ngay lập tức một thanh kiếm khác gạt .
Vân gia chủ hiện , ánh mắt bình thản mà cứng cỏi:
‘Trước khi trưởng thành, thiện và ác còn trói buộc . Lúc , nó mang sát ý. Nếu g.i.ế.c một đầu… chính là hủy diệt cả nó.’
Chàng trai siết chặt chuôi kiếm, mạch m.á.u hằn lên tay. Một nhịp lặng dài, buông lưỡi kiếm xuống, gằn giọng:
‘Nếu đó là lựa chọn của nàng… sẽ tin. chỉ một thôi.’
Ảo ảnh vỡ tan như khói, nhưng dư âm nặng nề còn treo lơ lửng trong gian.
Tụng Vân nghiêng đầu, nở một nụ quỷ mị:
“ ngày tử long trưởng thành càng đến gần… nỗi lo sợ trong tim càng ngày càng lớn. Chàng bắt đầu nó… như một lưỡi d.a.o kề cổ.”
Trên chiến trường rực lửa, Tử Long gầm vang, hai đôi mắt sáng như ngọc. Nó cứu thoát một tiểu cô nương nhỏ bé khỏi nanh vuốt yêu thú.
khi thể rồng rớm máu, nó lạnh lùng đòi nàng trả bằng m.á.u của chính để chữa thương. Dòng m.á.u yếu ớt tuôn , sắc mặt tiểu của kiếm sĩ Bảo Thiện trắng bệch.
Kiếm sĩ đó, tay siết chặt chuôi Bảo Thiện, tim như gai đâm.
Trong khoảnh khắc, ngỡ ngàng tự hỏi: Nếu cắt bỏ cái đầu ác, liệu con rồng trở nên thuần thiện hơn, vĩnh viễn gây hại cho ai nữa chăng?
Ánh kiếm lóe lên. Chỉ một nhát.
Đầu ác long lìa khỏi cổ, m.á.u b.ắ.n thành cơn mưa đỏ. Tiếng gầm tuyệt vọng vang vọng bầu trời, tan biến.
Tử Long còn một đầu duy nhất—nó trở thành một con thuần thiện long.
Từ đó, gặp thì cứu, ai nhờ cũng giúp. Nó vươn cánh qua núi sông, trở thành niềm hi vọng trong mắt muôn dân.