Yên Hoài (phần 2) - Chương 18
Cập nhật lúc: 2025-09-13 13:10:18
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
ánh sáng ngây thơ nhanh chóng lợi dụng.
Một hoàng tử đầy dã tâm quỳ gối rồng, vờ như kẻ bức hiếp. Lời ngọt như mật: “Xin ngươi cứu , kẻ thù cướp ngôi .”
Và thiện long theo. Cánh quạt xuống, móng vung .
Quân thù hoàng tử gục ngã từng lớp. Máu nhuộm đỏ kinh thành.
Kiếm sĩ từ xa, tay run rẩy. Lưỡi kiếm nặng như ngàn cân.
Đây gọi là thuần thiện? Nếu chỉ cứu, chỉ tin, chẳng hề phòng , thì thiện tâm chẳng chỉ là con d.a.o sắc bén trong tay kẻ khác ?
Rồi tai họa giáng xuống. Kẻ thù của hoàng tử, tuyệt vọng và hận thù, bắt tiểu của . Chúng gào lên:
“Muốn cứu nàng, g.i.ế.c hết đám và con rồng đó!”
Cả thiên hạ rúng động. Kiếm sĩ run rẩy, hai mắt rướm máu.
Trong đại điện, Vân gia chủ lạnh lùng chất vấn:
“Chàng thấy ? Nếu chịu , để rồng thuận theo tự nhiên—ác thì giết, thiện thì tự dung hòa cái ác—thì ngày hôm nay? Chàng g.i.ế.c một đầu ác, nhưng thật … chỉ phá hủy sự cân bằng.”
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
Kiếm sĩ rơi nước mắt, từng giọt nặng như đá. Thanh kiếm trong tay rung lên dứt. Hắn bất lực, kẹt giữa tiểu ruột thịt… và sinh linh của trăm vạn dân chúng.
Khi Tử Long trở thành Thuần Thiện Long, nó mới chỉ nuốt viên ngọc trắng. Đạo tâm khiến nó kiên định đến mức mù quáng, cố chấp đến mức nguy hiểm.
Cứu tất cả, giúp tất cả, chẳng màng đến ranh giới đúng sai.
Vân gia chủ cảnh , tim dâng lên nỗi bi thương khó tả.
Nàng với kiếm sĩ:
“Muốn cứu nó, cần để viên ngọc xanh hấp thụ phần long cốt của Ác Tử Long. Rồi để chính Thiện Tử Long dung nạp nốt tất cả—chỉ khi nó mới trọn vẹn. Nếu , con rồng sẽ biến thành một thứ thiện còn đáng sợ hơn cả ác.”
Ngọc xanh hấp thụ long cốt, tỏa sáng trong tay kiếm sĩ, Tử Long cuối cùng cũng thành hình.
Con rồng tím sừng sững, ánh mắt rực lên ngọn lửa trí tuệ mới sinh, nhưng chỉ một thoáng những gì bản từng – m.á.u đổ, nhà tan, oan hồn chất chồng – nó liền gào thét đau đớn, điên loạn tự hủy.
Kiếm sĩ run rẩy, nắm chặt chuôi kiếm. Trước mặt , rồng đang nổi điên phá hủy vạn vật, mà bé nhỏ vẫn còn thoát khỏi lằn ranh sinh tử.
Chàng lặng im lâu, khẽ hỏi, giọng nặng như trút từng giọt máu:
“Muội… sống, nguyện hiến để cứu muôn dân?”
Đứa bé còn quá nhỏ để hiểu hết gánh nặng. Nó trói tường thành, lắc đầu liên hồi: “Muội sống… chết…”
Giây phút , đôi mắt kiếm sĩ đỏ rực. Chàng hét lên, vung kiếm c.h.é.m tan phong ấn, kéo trở về nhân gian, mặc cho từng đợt kẻ địch cuồng loạn ập tới như thủy triều. Máu và thép hòa , chiến tranh bùng nổ, trăm họ lầm than.
Cùng lúc đó, trong cơn hỗn loạn, Vân gia chủ bí mật tìm đến Thanh Long – lúc vẫn chỉ còn hai đầu liền – khẩn cầu nó trợ lực.
"Là của ," nàng thổn thức, " nên nghĩ rằng con thể hiểu loài rồng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yen-hoai-phan-2/chuong-18.html.]
Trong biển loạn lưu, đôi mắt Thanh Long sáng rực, thẳng nàng. Thanh âm vang lên như tiếng trống tang vọng khắp hồn phách:
“Muốn dừng hỗn loạn … diệt nó.
Hãy phong ấn long cốt huyệt, tách nó thành hai mảnh.
Trí tuệ … trong tâm thức, hãy luyện thành một viên ngọc xanh.
Máu nóng … chảy qua huyết quản, hãy kết thành một viên ngọc trắng.
Để chúng trôi dạt qua năm tháng, nuôi dưỡng bởi thiện ý, cũng dày vò bởi ác ý lớn nhất nhân gian. Chỉ khi cả hai trải nghiệm đủ, khi thiện và ác thể dung hợp một nữa… thì nó sẽ trở về, tái sinh thành một Tử Long mới.”
Vân gia chủ , gật đầu, giọng khàn nặng tựa đá tảng:
“Ngọc xanh, phong ấn Bảo Thiện. Ngọc trắng, phong ấn Diệt Ác.
Chúng sẽ theo m.á.u đổ trong chiến trận, va chạm với lòng – kẻ gượng sống chỉ để bảo vệ, kẻ tồn tại chỉ để hủy diệt. Khi đến thời khắc, chúng sẽ tự tìm đường bản cốt.”
Kiếm sĩ ôm , cúi đầu. Chàng cứu nàng, nhưng lòng n.g.ự.c rỗng hoác – kiếm tâm từng gánh cả thế gian, nay tan biến.
Khi Vân gia chủ siết chặt tay, kêu gọi cùng tiêu diệt Tử Long, bóng dáng rồng quằn quại trong khói lửa, kiếm sĩ chỉ lặng lẽ bước theo.
Chàng bên cạnh, nhưng cánh tay cứng đờ, nâng nổi lưỡi kiếm nữa.
Vân gia chủ đơn độc Tử Long hóa điên, thanh kiếm Diệt Ác rung lên theo từng nhịp thở hỗn loạn của con rồng, cuối cùng bật khỏi cánh tay kiệt lực của nàng.
Nàng dùng sinh mệnh để ngưng kết hai viên ngọc, nhưng xác Tử Long vẫn còn sống.
Máu nàng đổ xuống nền đất, đỏ thẫm như lửa, khiến gian như ngưng đọng.
Kiếm sĩ cạnh, tim như vỡ vụn, thấy chân lý trần trụi: chính – thiện ý ngây thơ, từng mơ cứu muôn dân – giờ hóa thành ác ý hủy diệt, giống như thứ từng lập lòe trong mắt Thiện Tử Long.
Chàng thể chống Tử Long bằng sức mạnh linh lực, là... thanh kiếm của nữa.
Trong khoảnh khắc quyết định, kiếm sĩ nhắm mắt, tập trung sức sống còn . Máu chảy từ cơ thể và Vân gia chủ đổ xuống hai thanh Bảo Thiện và Diệt Ác, phong ấn long cốt cấm địa.
Chàng tự đặt lời nguyền lên bản :
"Nếu một ngày Tử Long trở , sẽ là giám sát nó. Nếu nó dung hợp thành ác long, sẽ chém; nếu thành thiện long, hồn phách từ nay tan biến."
Mắt nhắm , tay vẫn nắm thanh kiếm, chạm Vân gia chủ ngã xuống.
Chàng hôn lên trán nàng, lời xin thành tiếng như vang lên, dẫu chỉ là âm thanh của linh hồn.
Thân xác hai từ từ tan biến, hòa bụi sáng bay lơ lửng khắp gian, m.á.u và ánh sáng hòa quyện, tạo nên một vệt hào quang rực rỡ, như một lời hẹn ước vượt thời gian.