Yên Hoài (phần 2) - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-09-13 14:53:22
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bầu trời rền vang một tiếng sấm, thánh địa Vân gia nứt toác như một vết thương khổng lồ. Ánh sáng tím và bạc bùng lên từ khe nứt, quét qua trúc xanh, qua mái ngói, thổi tung đất đá thành xoáy bụi mù.
Từng mảng sương như huyễn quang tụ , long cốt khổng lồ của Tử Long trồi lên từ sâu lòng đất. Chúng sừng sững, xương trắng ngà, vảy tím bạc rải như , hồn khí nặng nề đến mức cả gian như nén .
Lục Minh bước giữa cơn hỗn loạn, gương mặt tĩnh lặng đến đáng sợ.
Hai viên ngọc trong tay tỏa sáng, một trắng tinh khiết, một xanh sâu thẳm.
Hắn nâng tay, từng bước tiến về phía long cốt.
“Trở về nơi các ngươi thuộc về.” Giọng vang vọng như lời thề cổ xưa.
Khi hai viên ngọc nhập long cốt, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Tiếng gầm của rồng vang lên long trời lở đất, một, mà hai. Ánh sáng rực nổ, xương cốt bắt đầu chuyển động, từng mảnh ghép nối , từng thớ thịt và vảy hình thành.
Một rồng khổng lồ vươn , dài ngàn trượng, bao phủ cả bầu trời thánh địa.
đáng sợ nhất là hai chiếc đầu: một đầu sáng rực, ánh mắt như ngân hà, từng thở tỏa ấm bảo hộ; một đầu tối đen, mắt rực đỏ, nanh nhọn lấp lánh, gầm lên như nuốt trọn cả thế gian.
Trận chiến giữa hai đầu bùng nổ ngay trung.
Cả thể rồng quằn quại, hai chiếc đầu lao cắn xé , từng luồng sóng xung kích khiến đất đá nứt toác, thềm đá nghiền nát thành tro bụi. Có lúc, ánh sáng bạc tràn xuống như mưa , bao phủ nhóm . , bóng tối ập tới, dữ dội như dã thú lao thẳng họ.
Ác Long gầm lên, bứt tách khỏi thể, hóa thành một hình rồng riêng, lao xuống tấn công.
Lục Hoài nắm chặt tay, nhưng khi vung kiếm, chỉ thấy bàn tay trống rỗng. Bảo Thiện rời bỏ . Hắn nghiến răng, bước lùi , ánh mắt như dao, nhưng vô lực.
Lục Minh chỉ khoanh tay , ánh mắt thờ ơ lạnh lẽo, như một kẻ ngoài cuộc chờ đợi hồi kết.
Tử Yên siết chặt Diệt Ác, vung kiếm chống móng vuốt của Ác Long. Lưỡi kiếm va chạm tóe lửa, ánh sáng bùng lên chói mắt.
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
m.á.u từ miệng nàng phụt , nhuộm đỏ vạt áo. Đầu gối nàng chùng xuống, thể run rẩy, vẫn cố ngẩng đầu chống đỡ.
“Miên Miên!” – Lục Hoài hét lên, lao đến, nhưng sức mạnh đẩy bật xa.
Trong giây phút , Thiên Thiên bỗng cất lên bạch nhạn thanh. Thanh âm của nàng khi trầm khi bổng, bỗng như đàn nhạn bầu trời gào thét, từng cánh trắng rơi rụng, hòa thành dòng linh lực ngập trời. Dòng linh lực như hóa hình, đổi thành một thanh kiếm màu ánh trắng hiện trong tay nàng.
Mồ hôi chảy dài, môi nàng run rẩy, nhưng nàng ép giọng thét:
“Lục Hoài! Nhận lấy!”
Thanh kiếm bay , nhập tay , sáng rực như trăng non.
Trong khoảnh khắc, cảm thấy linh lực ùa , vung kiếm đỡ một đòn tấn công Tử Yên, nhưng khi đầu , Thiên Thiên lảo đảo, đôi môi khẽ mấp máy. Không còn âm thanh nào bật nữa.
Giọng ca của nàng – sức mạnh của bạch nhạn – vĩnh viễn biến mất.
Đầu Thiện Long rống vang, lao xuống, quấn quanh họ, tạo thành lá chắn sáng bạc che chở. đối diện, Ác Long gầm lên dữ dội, vảy đỏ tóe lửa, từng cú đập cánh nghiền nát đất trời.
Trong ánh sáng đỏ lừ , Lục Minh nghiêng đầu, khẽ thì thầm, như cho chính :
“Từ xưa tới nay, trong lòng , ác ý nhiều hơn thiện ý. Dưới nhân gian, nơi oán hận dày như mây, Ác Long uẩn dưỡng… tất yếu mạnh gấp bội Thiện Long.”
Khói bụi đỏ rực trời. Hai đầu thiện – ác của Tử Long vẫn quấn lấy , rít gào, từng nhát cắn vang dội như sấm phá nát vòm mây. Mỗi chúng va chạm, đất trời rung chuyển, tường đá vỡ nát tung bay như mưa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yen-hoai-phan-2/chuong-20.html.]
Lục Hoài cùng Tử Yên cuốn sóng gió dữ dội.
Hai thanh kiếm một đen một trắng vung lên ăn ý, nhưng chỉ đủ chống đỡ một phần sức mạnh hồng hoang.
Tử Yên đuôi Ác Long quật , văng tường đá đến gần như vỡ vụn. Lục Hoài định lao lên tấn công, thì Lục Minh đưa tay ngăn .
Giọng lạnh lùng, xen chút mỏi mệt:
"Không . Đây trận chiến của chúng . Chỉ chúng tự phân định thắng thua."
Lục Hoài siết chặt chuôi kiếm, mắt đỏ ngầu hét lên:
" Tử Yên sẽ c.h.ế.t mất!"
Lời còn dứt, một luồng hắc khí quất thẳng xuống. Cả hai lảo đảo, m.á.u trào nơi khóe môi.
Trong khói bụi, Tụng Vân bên mép vực, khoé miệng cong thành một nụ nửa miệng.
"Hoặc…" — nàng , giọng khàn khàn — "…cũng thể để một tiếp nhận cả hai luồng ý niệm của Tử Long, dung hòa cả thiện và ác, giống như ."
Mọi ánh mắt dồn cả về phía Tử Yên.
Thanh Diệt Ác trong tay nàng run lên, ngân vang như tiếng vọng cổ xưa.
Thân rồng khổng lồ cúi xuống mặt nàng, hai đôi mắt một đỏ một lam đồng loạt nàng chằm chằm.
Tiếng của Tử Long vang vọng trong tâm trí, hiền hòa dữ tợn:
"Ngươi gánh lấy thiện ác của , để giúp một tay?"
Tử Yên khép mắt một thoáng.
Trong đầu nàng thoáng hiện hình bóng Vân gia chủ ngày xưa. Dù mái tóc nhuộm máu, nàng vẫn nở nụ tự do.
Tử Long mở trừng đôi mắt, dường như cung kính lắng tiếng của nàng và của vị kiếm sĩ như hòa .
Nàng khẽ , lắc đầu.
"Không. Ta ngươi quyết định. Tử Long, ngươi quyền tự chọn lấy con đường của ."
Trong một thoáng, Tử Long như thấy thiếu nữ phong tư trác tuyệt , giơ tay chạm vảy của nó.
"Nếu như lựa chọn của ngươi gây nên hủy diệt và tội ác," ánh mắt nàng chồng lên hình bóng của đôi mắt sáng rực năm xưa , "Thì, cũng ngại đưa lựa chọn của ."
Tiếng long ngâm xé toạc trời cao.
Thân rồng khổng lồ quấn chặt lấy nàng, bùng lên quầng sáng lóa mắt.
"TỬ YÊN!!!" — Lục Hoài hét lên, lao tới, vung kiếm Bạch Nhạn.
Lục Minh đè vai xuống, đánh gục trong nháy mắt.
"Ngươi sẽ g.i.ế.c nàng, nếu cứ cố can thiệp. Hãy tin nàng một !"