【Ngoại truyện: Thẩm Hựu】
 
Thẩm Hựu là  tự nguyện rút lui khỏi cuộc đời của Thẩm Ôn Thủy.
 
Giống như  từng : hai  là thanh mai trúc mã, vốn dĩ nên thuộc về .
 
Thế nhưng  chuyện của Lam Hy,  chợt nhận  —   như .
 
Tịch Cảnh còn yêu Ôn Thủy nhiều hơn  tưởng.
 
Đặc biệt là  khi  tìm  quyển sổ ghi chép các vòng lặp do Lam Hy để  trong phòng thí nghiệm.
 
Vòng lặp thứ nhất, Trầm Ôn Thủy c.h.ế.t vì tai nạn xe, Tịch Cảnh nhảy lầu tự sát.
 
Vòng thứ hai, cô c.h.ế.t vì tai nạn máy bay,  tự tử tại ngôi trường cấp ba nơi hai  từng gặp.
 
Vòng thứ ba, cô  sát hại,  trầm  xuống biển ở đảo Kivi.
 
Vòng thứ tư, cô mất tích trong rừng,  ngã xuống vực khi  tìm.
 
Vòng thứ năm…
 
Vòng thứ sáu…
 
Vòng thứ bảy…
 
…
 
Vòng thứ ba mươi mốt, Thẩm Ôn Thủy  Lam Hy b.ắ.n chết,  đó Tịch Cảnh g.i.ế.c Lam Hy  uống thuốc độc tự vẫn.
 
Thẩm Hựu  lặng  với ánh mắt kinh ngạc  thể tin .
 
Anh  từng thấy ai  thể vì   yêu mà điên cuồng đến mức đó.
 
Và   thừa nhận —  thua xa  đó.
 
Vì ,  khi công bố  bộ kết quả nghiên cứu,  rút khỏi thế giới của họ.
 
Mùa đông lạnh buốt tại Saint-Fleur, nhưng Thẩm Hựu  đặc biệt thích  dạo khi tuyết phủ đầy trời.
 
Anh  ngang qua từng căn nhà mái nhọn, bước  quán rượu nhỏ cạnh ngã tư.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-co-ay-mot-van-lan/ngoai-truyen.html.]
Chủ quán thường  rót rượu,  than thở về những đêm dài đằng đẵng.
 
Anh  thể uống hai ba ly rượu mạnh,  lặng lẽ  qua ô cửa sổ, thẫn thờ.
 
Khi uống quá nhiều,   thể về nhà, chủ quán sẽ để  ngủ tạm trong phòng dành cho khách, chu đáo chăm sóc  thứ.
 
Trong những giấc mơ mơ hồ lẫn lộn,  thường mơ thấy Thẩm Ôn Thủy.
 
Mơ thấy hai  cùng  nghiệp, kết hôn,  một đứa con dễ thương  ba năm,  dần già  bên .
 
Không  Tịch Cảnh, chỉ  một cuộc sống bình lặng và giản dị.
 
Sáng là bánh mì nướng, trưa là  thảo mộc, tối là bánh kếp.
 
Anh còn mơ thấy cô  nhẹ nhàng hôn lên trán   khi ngủ, mỉm  :
 
“Thuyền trưởng Thẩm yêu dấu, ngủ ngon nhé.”
 
Giấc mơ thật mộng mị và  đẽ,  cố gắng nắm giữ… nhưng vẫn như cát trôi trong đồng hồ cát,  thể níu .
 
Đến sáng hôm , gối  ướt đẫm nước mắt.
 
Lại một mùa xuân nữa đến, băng tan, sông ngòi vỡ vụn.
 
Trên đường đến nhà thờ cùng bạn,   đột nhiên :
 
“Lại sang một mùa mới, những thứ đáng c.h.ế.t cũng sống  .”
 
Thẩm Hựu cầm chuỗi hạt thánh giá,  đàn ngỗng trời bay về phương Bắc, ánh mắt khẽ d.a.o động:
 
“ , sống  .”
 
Trái tim từng c.h.ế.t lặng của , cùng với mùa xuân, cũng dần sống .
 
Thật ,     thể quên  cô ?
 
Chỉ là…  khi đám cháy thiêu trụi tất cả, thì năm , mầm xanh  bừng lên thôi.
 
Hậu ký:
 
“Mỗi giọt nước mắt em rơi đều khiến tim  đau nhói, vì  thấy thương hại và bất lực, cũng vì    quyền lên tiếng — chỉ  thể đè nén tiếng gọi chan chứa dịu dàng và trung thành của .”
— Trích “Tập thư tình Camus”