Ta gần như gào thét mà hét ra những lời này.
Nước mắt lập tức trào ra, từng khung cảnh trong ký ức hiện lên mờ nhòe trong tầm mắt.
Lúc nhỏ, mỗi lần mẹ dắt ta ra ngoài, luôn bị người đời chỉ trỏ, cười nhạo.
Họ nói bà là góa phụ, không biết từ đâu lại sinh ra một đứa con.
Mẹ ta luôn che chắn cho ta phía sau.
"Bởi vì ông trời sợ mẹ cô đơn, nên ban cho mẹ một đứa con!"
Miếng vá trên y phục cũ của ta, chưa bao giờ là mảnh vải vá đơn thuần, mà là những chiếc đầu hổ con, hoa nghênh xuân, kẹo hồ lô… được mẹ thức đêm thêu tay tỉ mỉ.
Mẹ nói: "Kiểu Kiểu nhà ta nhất định phải xinh đẹp!"
Và cả lần cuối cùng ấy, khi mẹ lâm bệnh, bà dùng vải quấn chặt miệng mũi mình, đẩy ta vào phủ Quốc công từ đằng xa, còn bản thân thì quỳ gối ngoài cửa dập đầu. Máu tươi nhuộm đỏ lớp vải.
Màu đỏ ấy đã phai, nhưng khuôn mặt đáng ghét của gã đàn ông trước mắt vẫn còn nguyên đó.
Ta gần như sắp lao vào trong ngục, tự tay bóp c.h.ế.t kẻ này.
Một đôi tay siết chặt eo ta, mạnh mẽ kéo ta trở lại.
Tay của Lục Vọng giấu trong lớp ngoại bào rộng lớn, nhẹ nhàng vuốt lưng ta từng chút một.
Bề ngoài, hắn vẫn là vị Thống lĩnh cấm vệ lạnh lùng khiến người người khiếp sợ, ngay cả giọng nói cũng lạnh lẽo như băng sương.
"Cưỡng đoạt dân phụ, tước đoạt mạng người, cùng các tội danh khác đều đã được xác minh đầy đủ. Theo thánh chỉ của Hoàng thượng, hạ nhân phủ Quốc công bị phát mãi lại, nam đinh lưu đày, nữ quyến cùng trẻ nhỏ sung vào đội tạp dịch hậu cần trong quân."
Nói xong, Lục Vọng liền ôm ta rời khỏi ngục.
08
Ánh nắng ấm áp một lần nữa rọi xuống người, ta mới mơ hồ lấy lại chút lý trí.
Lục Vọng đưa tay thăm trán ta, rồi nhận lấy gói giấy dầu từ thuộc hạ, nhét vào lòng ta.
"Ăn chút bánh ngọt đi, bình tĩnh lại, đừng nghĩ nhiều nữa."
Thấy ta không động đậy, Lục Vọng liền tự tay mở gói giấy dầu, nhét một miếng bánh vào miệng ta.
Vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng, chút đắng chát cuối cùng trong lòng cũng tan biến.
Ta híp mắt nhìn Lục Vọng, hỏi hắn:
"Ngài có muốn theo ta đến chùa một chuyến không? Trụ trì trước đây cứ bảo ta chưa dứt duyên trần, để ông ấy xem thử ngài có phải là đoạn trần duyên đó của ta không!"
Ngôi chùa không xa, ta và Lục Vọng ngồi xe ngựa lắc lư, ăn hết một gói bánh là đến nơi.
"Trụ trì! Trụ trì sư phụ! Con về rồi đây!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-la-vo-boc/4.html.]
Tính theo thời gian, chắc trụ trì đang ở hậu viện phơi nắng với con mèo nhỏ của chùa.
Ta kéo Lục Vọng chạy thẳng ra hậu viện, quả nhiên thấy một người một mèo cuộn tròn trên bồ đoàn, phơi nắng đến bốc khói.
"A di đà Phật ——"
Trụ trì chia cho ta và Lục Vọng mỗi người một bồ đoàn, thế là từ hai người một mèo biến thành ba người một mèo cùng phơi nắng.
"Đa tạ trụ trì đã nuôi dưỡng Kiểu Kiểu bao năm nay, mấy hôm nữa ta sẽ cho người tới sửa sang lại ngôi chùa, cũng sẽ quyên góp một ít hương nến, xem như chút lòng thành."
Trụ trì nheo mắt mỉm cười.
"Không sao, không sao. Đứa nhỏ này vẫn còn duyên trần, chẳng thể dùng Phật pháp để ràng buộc. Cũng chỉ là cho nàng miếng cơm, sống ngày qua ngày thanh đạm. Mọi chuyện đều là phúc phần do chính nàng tạo nên."
Con mèo nhỏ nhảy từ người trụ trì sang lòng ta, rồi lại cọ cọ vào người Lục Vọng bên cạnh.
Mãi đến khi cả ba chúng ta đều bị nó cọ đến toàn lông là lông, trụ trì mới lại lên tiếng:
"Kiểu Kiểu nay đã trở về với trần duyên, hết thảy đều là số mệnh. Chỉ là sau này các con e là sẽ gặp một kiếp nạn. Kiểu Kiểu à, đôi khi... từ bỏ mới chính là sở hữu."
09
Mãi đến khi ngồi lên xe ngựa trở về phủ, ta vẫn còn đang nghĩ đến lời trụ trì đã nói.
"Lục Vọng, trụ trì nói vậy là có ý gì thế? Ông ấy cứ lầm bầm toàn những lời mà ta nghe chẳng hiểu gì cả!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lục Vọng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:
"Có lẽ là nói sau này nàng sẽ phải từ bỏ thứ quan trọng nhất? Vậy thứ quan trọng nhất với nàng là gì?"
"Đương nhiên là tiền rồi!"
Chỉ cần nghĩ đến cảnh bản thân tay trắng, bao nhiêu vàng bạc châu báu được ban thưởng đều hóa thành mây khói, tim ta liền đau nhói mấy cái.
"Không được không được! Ta không buông bỏ được! Đau lắm! Thật sự quá đau!"
Lục Vọng giơ tay gõ nhẹ một cái lên trán ta.
Cười khẽ gọi ta:
"Đồ tiểu mê tiền."
Vốn dĩ Lục Vọng lúc nào cũng bận bịu, việc giám sát các quan lại phần lớn đều dựa vào đội thị vệ thân cận bên cạnh hoàng thượng.
Lúc thì là con trai nhà họ Đông đánh người trong sòng bạc, lúc lại là nhà họ Tây làm sổ sách hai hệ thống để trốn thuế.
Mấy chiêu trò nhỏ nhặt ấy được quan lại thi nhau sử dụng, nhưng cuối cùng đều bị Lục Vọng nhìn thấu chỉ trong một cái liếc mắt.
Từ sau khi phủ Quốc công sụp đổ, đám quan lại như chim sợ cành cong, mỗi ngày đều ngoan ngoãn lên triều rồi lại xuống triều, chẳng dám giở bất kỳ trò gì.